Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

BỆNH NHÂN CŨNG CÓ QUYỀN YÊU NƯỚC CHỨ


Kính tặng bác Nguyễn Văn Tuấn

Phụ trang báo Tuổi trẻ



Tháng 5-2014, cách đây đúng một năm mình đi khám bệnh và bác sỹ bảo phải đến viện điều trị vài ngày. 


Con người - một cỗ máy sinh học vô cùng tinh vi , hoàn hảo bậc nhất của Tạo hóa chạy mấy chục năm cũng cần bảo trì một chút cũng là lẽ đương nhiên.



Cùng phòng với mình có Cụ Nguyễn Văn Tuấn sinh năm 1923 dân Hà nội gốc. Cụ dong dỏng cao, tóc bạc như cước, đôi mắt sáng tinh anh, chòm râu dài vừa phải với nụ cười hiền như một Ông Tiên. 

Nhìn cụ ai cũng bảo hồi thanh niên cụ Tuấn hẳn rất hào hoa sát gái phải biết.

Bác Nguyễn Văn Tuấn và tôi


Hai bác cháu nằm cạnh nhau, cùng biết cách chia sẻ nên câu chuyện trong buồng bệnh rất sinh động và là trung tâm chú ý của cả phòng. 

Đi viện nhưng thoải mái và vui vẻ. 

Bác kể rằng trước đây bác làm công nhân ở nhà máy xe lửa Trường thi trong Vinh Nghệ an. Kháng chiến bùng nổ công nhân chuyển các máy móc lên rừng bằng đòn khiêng.

-Thế có điện đâu mà chạy máy?
- Có chứ, chúng tôi làm ra điện từ củi, nghĩa là đốt củi cho các đầu máy hơi nước rồi truyền động bằng dây cuaroa làm quay máy điện hoặc làm quay trục của máy tiện, máy bào, phay v..v 

Đúng là một kỳ tích trong điều kiện khó khăn.

Do có vẻ ngoài sáng láng, một hôm vị chính trị viên bảo:
- Này Tuấn, cậu vào trong dân tuyên truyền nhé.
- Tôi mới học hết tiểu học biết gì mà nói.
- Thì tớ có hơn gì cậu đâu, cứ nói đại đi

Suy nghĩ một đêm mà chả biết nói gì, bỗng một ý lóe lên trong đầu. Cụ Tuấn bảo, tôi lấy lời bài Diệt Phát xit của Nguyễn Đình Thi mà tuyên truyền vậy.

Hôm sau vào làng, tập hợp dân lại cụ Tuấn hắng giọng:
- Việt nam bao năm dòng rên xiết lầm than. Dưới ách quân tham tàn đế quốc sài lang.
- Đúng đúng...
- Diệt phát xít giết bày chó đê hèn của chúng. Tiến lên nền dân chủ cộng hòa.
- Đúng đúng...
- Giành lại áo cơm tự do. Dưới bóng cờ đỏ ánh vàng sao.
- Đúng đúng.

Nói đến giành áo cơm tự do thì gãi đúng vào chỗ ngứa của đám nông dân mù chữ ít học khi đó. Đám đông gào lên ủng hộ diễn giả.

- Mau mau mau, vai kề vai không phân biệt là trai hay gái. Cố tiến lên ta đi lên, Ta tiến lên tiêu diệt quân thù ù ù. Việt nam Việt nam Việt nam...ôi đất Việt yêu quý ngàn năm. Việt nam Việt nám muốn nằm ằm....

Lúc đó đám đông như hồn lìa khỏi xác có bảo nhảy vào lửa họ cũng nhảy. Các ánh mắt thôn nữ nhìn diễn giả Tuấn đê mê thán phục và ước ao. 

Buổi tuyên truyền thành công ngoài mong đợi.

Người ta nói " Vạn sự khởi đầu nan" nhưng với chàng thanh niên Tuấn thì không phải như vậy. Cụ trở thành người tuyên truyền có sức thu hút mạnh mẽ với bà con nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời nơi rừng xanh núi thẳm heo hút xa nơi phố thị lúc bấy giờ. 


Phụ trang Tuổi trẻ

Tháng 5-2014 Trung quốc đem dàn khoan Hải dương Thạch du HD 981 cắm sâu vào vào thềm lục địa Việt nam thăm dò dâu khí, thực chất là thử phản ứng của chính phủ và nhân dân Việt nam trước hành vi của chúng xâm chiếm lãnh hải Việt nam. Nhà nước đã chính thức phản đối còn dân chúng thì sôi lên sùng sục trước họa xâm lăng


Chung sức bảo vệ chủ quyền biển Đông

Mọi câu chuyện hàng ngày ở mọi nơi, mọi lúc đều xoay quanh chủ đề nóng hổi này. Báo Tuổi trẻ kịp thời làm hẳn phụ trương chỉ rõ vị trí cắm giàn khoan trong vùng biển Việt nam và rút tít mạnh mẽ : TRUNG QUỐC RÚT NGAY GIÀN KHOAN KHỎI VIỆT NAM và  CHUNG SỨC BẢO VỆ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐÔNG.

Thế mới là nhà báo chứ. Hoan hô báo Tuổi trẻ.

Hôm đó có việc đi ngang Tòa Đại sứ quán Trung quốc thấy rất đông người dân chủ yếu là thanh niên đứng xoay mặt sang Sứ quán hô khẩu hiệu ầm ầm, phản đối xâm lược, trên tay nhiều người giương cao Phụ trương báo Tuổi trẻ. 


Trước Tòa đại sứ quán TQ
Biểu ngữ của thương binh , cựu chiến binh

Khí thế tuổi trẻ

Giặc đến nhà đàn bà cũng máu
Tôi dừng lại ghi vài khoảnh khắc đáng nhớ này và mượn tờ phụ trương chụp bức ảnh ủng hộ các bạn trẻ.

Chụp bức hình ủng hộ tuổi trẻ
Một hôm cụ Tuấn bảo tôi:
- Này, tớ bảo này, cậu có yêu nước không?
- Sao bác lại hỏi thế, là người Việt nam ai mà chả yêu nước Việt nam.
- Thế thì sáng mai mấy anh em phòng mình ra sân bệnh viện biểu tình chống Trung quốc xâm lược đi.
- Mình đang là bệnh nhân mà.
- Bệnh nhân cũng có quyền yêu nước chứ.
- Ai mà chẳng có quyền yêu nước, bác cháu mình đang chịu sự quản lý của bệnh viện, Hay bác với cháu lên hỏi Trưởng khoa nội.
- OK.  ta đi ngay nhé. Cụ hăng hái.

Hô khẩu hiệu lí nhí trong bệnh viện

Lên khoa, cụ tươi cười: 
- Chào ông Trưởng khoa.
- Có gì đấy cụ?
- Ông có yêu nước không?
- Có chứ.
- Tôi đề nghị ông ngày mai cho tập hợp bệnh nhân ra sân biểu tình phản đối Trung quốc xâm lược biển đảo của ta.
- Ấy chết không được đâu, việc chúng cháu là điều trị cho bệnh nhân. Còn có được biểu tình cháu không dám quyết.

Biết là không thể được, hai bác cháu đành về phòng bệnh, Cụ Tuấn chia sẻ: 
- Ở sân cầu lông tôi cũng đề nghị biểu tình mà chả ai dám cả. 

Khuôn mặt cụ hơi trầm lại. Thế mới thấy mọi việc dù " có đảng và nhà nước lo" mà không có sự ủng hộ triệu người như một cuả mọi tầng lớp nhân dân thì cũng chẳng thể đạt kết quả vang dội năm châu chấn động địa cầu.

Đồng ý với bác: Bệnh nhân cũng có quyền yêu nước chứ, không ai có quyền ngăn cản tấm lòng yêu nước của người Việt nam yêu nước Việt nam.

Ít ngày sau hai bác cháu ra viện. Trung quốc rút giàn khoan về. Mọi việc đâu vào đấy. Biển Đông lại không có gì mới. 

Ngoài biển khơi kia bóng ma lũ khốn vẫn lảng vảng, thâm độc hơn, miệng lưỡi chúng lại phun ra những lời lẽ ngọt ngào có thể làm cho chúng ta mất cảnh giác như đã xảy ra trong câu chuyện lịch sử Nỏ thần của An Dương Vương mà đứa trẻ con Việt nam nào cũng biết. Công cuộc bảo vệ biển đảo có lẽ còn lâu dài và cam go.

Chỉ mong bác cháu ta mạnh khỏe yêu đời và được Đời yêu.


Kỷ niệm một năm ngày ra viện
Hà nội 5-2015
Nguyễn Bá Sỹ