CHUYỆN CỦA THÀNH
Cứ mỗi độ Trung thu về nhóm cựu chiến binh sinh viên chúng tôi lại tụ tập kỉ niệm ngày nhập ngũ 13/9/1972. Gặp mặt nhau nói bao nhiêu chuyện vui buồn đã qua.
Năm nay đặc biệt Thành ốc sau cú đột quị kinh hoàng tưởng chết đã tự đến một mình với vóc dáng nhanh nhẹn khỏe mạnh hơn, nói năng mạch lạc lưu loát. Thành còn mang hai chai rượu votka ngoại lớn cho anh em uống thỏa thích.
Ai cũng mừng cho người đồng đội có ý chí nghị lực rèn luyện không ngừng để có ngày hôm nay. Chính vì vậy, Trung tướng Niết yêu cầu đăng lại CHUYỆN CỦA THÀNH trích từ loạt bài KÍ ỨC MĨ THO - GÒ CÔNG của tôi sau hai lần đi Đá biên có ghé qua miền quê tươi đẹp này.
***
Lại nói về Gò công, nơi đây cũng là một vùng quê gần biển trù phú, làng xóm nhà cửa nép dưới vườn dừa tươi tốt, cây trái xum xuê.
Những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh non mơn mởn, gió thổi dìu dịu làm thành những làn sóng xanh trên biển lúa.
Ai có năng khiếu văn chương chắc dễ dàng tìm thấy áng văn thơ gợi lên miên man đầy nhịp điệu màu sắc .
Nam Phương Hoàng hậu, vợ của Bảo Đại vị vua cuối cùng của các triều đại phong kiến Việt nam, xuất thân là con gái Gò công.
Chính quyền cũ làm chủ vùng này một thời từ 1954-1975, ta vẫn gọi là vùng bị tạm chiếm.
Trong dân thì thiếu gì con gái, con trai ít hơn vì phần đi lính, phần bị chết trong cuộc chiến ở nhà còn lại chủ yếu là ông già hoăc các cháu chưa đến tuổi quân dịch.
Những thanh niên cao to trẻ khỏe phần lớn đi bộ đội. Có thể nói hai bên đã gửi ra chiến trường những thanh niên ưu tú nhất của mình.
Mỗi dịp có bộ đội về đóng quân ở làng một vài tháng thì đúng là bữa đại tiệc cho đám con gái đương thì, cho cả các chị quá lứa, các bà góa chồng.
Cũng phải thôi, con người chứ đâu phải là gỗ đá ?.
Các chú mang đến quê Gò công những khuôn mặt mới, cũng thân thiện nhẹ nhàng lại còn nói chuyện rất hay và dí dỏm nữa mới chết chứ lỵ. Rồi những cái liếc mắt ý nhị, những tình cảm săn sóc tưởng như vô tình….
Hỏi thăm đường |
Nhà đây rồi |
Ngôi nhà xinh xắn trong vườn |
Mấy chục năm đã qua, xóm ấp khang trang lên nhiều nhưng cũng rất vắng vẻ, con trai con gái đi làm ăn xa, Lương Hàm vẫn nhớ đường đi lối lại. Hỏi thăm một chút là đến đúng nhà chị Hai…..
Chị Hai và người cháu |
Năm xưa chị cũng quen thân thiết với anh Thọ đại đội phó của E24, chi tiết thì mấy anh em không rành. Hỏi thăm, chị vẫn chưa lấy chồng, hiện ở với gia đình người em. Một chút ái ngại thông cảm, anh em chào chị nói là đi tìm Chín Dao.
Một câu hỏi bình thường, nhưng hãy đặt mình vào hoàn cảnh của họ và tự hỏi rằng người con gái đó là chị ta, em gái ta, người nhà ta thì mới thấu hiểu và thông cảm.
Chiến tranh thật là tàn ác và đáng ghét.
Nếu chưa biết mặt, gọi chín Dao cứ cảm thấy ghê ghê tưởng là dân giang hồ anh chị bụi đời. Chín Dao là cô thôn nữ nông dân chính hiệu Gò công, Dao có vẻ đẹp hiền thục của người con gái nông thôn.
Thành ốc đóng quân gần nhà Dao, gọi là ốc vì trước khi đi lính hắn đeo cặp kính cận dày cộp lồi lồi như con ốc nhồi. Đơn vị cũng có vài Thành gọi Thành ốc, Thành sò, Thành ma tắc.....cho dễ phân biệt.
Bộ đội ở trong dân có nhiều cái hay. Quần áo không rách thì dứt đứt khuy rồi mon men mượn kim chỉ. Ở trong rừng thì ít khi đứt cúc, ra ngoài này chỉ cứ tuột, thật khó hiểu ???.
Chết nỗi chú nào cũng nghĩ chín Dao là kho kim chỉ của bộ đội. Hết khâu khuy lại vá quần áo, từ chối cũng khó lắm chớ bộ.
Ở gần một vẻ đẹp như thế thì xung quanh ong bươm bay rào rào. Một thanh niên trai tráng khỏe mạnh như Thành ốc cũng sớm biến hình thành một chú bướm sặc sỡ vờn quanh đóa hoa quỳnh dao.
Đám ong đất, bướm ma...tự nhận thấy mình không được màu mè như bướm ốc, biết thân biết phận từ từ rời khỏi hũ mật Gò công ngọt ngào.
Một mình một chợ, bướm ốc tha hồ khám phá xứ sở thần tiên. Các chú khác đứng từ xa thôi và thầm ao ước ....
Nếu mọi việc cứ tuần tự như tiến thì nay chúng ta có thể thấy cả đàn nghêu, hến, trai, trùng trục.....ra lò, đang ngày đêm ra sức thi đua xây dựng quê hương Gò công giàu đẹp. .
Nhưng..... Sự đời đâu có đơn giản như vậy, cái này có thể giải thích là ông Tơ bà Nguyệt đã quá lơ đãng mà không buộc chân chúng lại với nhau.
Ở được vài tháng, tình hình thay đổi anh em lính tráng không rõ cụ thể thế nào nhưng có lệnh di chuyển rất khẩn trương. Xe quân sự mấy chục chiếc ở đâu chợt đến, mọi người thu dọn đồ đạc vũ khí lên xe.
Các mối tình hoạt động bí mật nay ra công khai. Bịn rịn, thút thít lưu luyến tiễn đưa hẹn ngày trở lại. Chín Dao khóc lóc, đứng chặn đầu xe quyết liệt giữ lại cho mình chú bướm sặc sỡ tưởng như không sức mạnh nào ngăn nổi.
Quân lệnh như sơn mà Chỉ huy đơn vị cũng ngần ngừ:
- Thôi ...cho thằng Thành ở lại.
-......??
Dùng dằng, dùng dằng ....chân đã bước đi mà lòng còn ở lại. Đột nhiên Thành quyết đình theo đơn vị và suy nghĩ trong đầu sẽ tìm cách về sau.
Đoàn xe rùng rùng xuất phát xa rời làng quê mới hôm nào còn chưa quen còn lạ lẫm mà nay đã thân thương và còn có cái gì đó để mà nhớ nhung.
Ngoái lại từ xa vẫn thấy thấp thoáng những cánh tay vẫy vẫy trong khóe lệ ướt nhòe. Lòng vẫn hẹn sẽ về, nhất định sẽ trở về. Thấm thoát thoi đưa, mấy mươi mùa hoa điên điển trôi qua mà chưa thấy ai đó về thăm.....
Sen tàn cúc lại nở hoa.
Sàu dài ngày ngắn đông đà sang xuân..( Nguyễn Du )
Trong chuyến du hành trở lại miền nam của mấy anh CCB kỳ này Thành ốc bận việc nhà, không đi. Anh em có mang theo máy quay, dự kiến ghi hình phỏng vấn chín Dao và mang thông tin ra Hà nội.
Trước khi đến mọi người tranh nhau đoán tình hình chín Dao. Anh em cũng nhanh chóng tìm thấy nhà Dao cách nhà chị Hai vài cây số.
Một căn nhà đơn sơ vắng người cửa đóng then cài hiện ra trước mắt, cổng băng các thanh gỗ ghép tạm.
Anh em cũng nghĩ trong sắp nhỏ kia thể nào cũng có một chú ốc con chứ lại không à.
Nhẹ hết cả người, dù kế hoạch ghi hình phỏng vấn không làm được nhưng cũng có chút thông tin tốt mang về, một cái kết có hậu.
Lặn lội vài ngàn cây số tìm hộ người cố tri cho ông Ốc, kỳ này nhận được tin tốt thì Thành ốc chắc phải mời anh em vài chén để cảm ơn.
Anh Minh Dân lính sinh viên Đoàn 2013, người CCB E 24 đã hết sức tích cực giúp đỡ mang cây hoa sữa vào Nam. Hôm nay Dân phối hợp với VNPT Tiền giang mời anh em cựu chiến binh, thân nhân gia đình liệt sỹ, bạn bè thân hữu vùng Mỹ tho dự bữa cơm chiều 12-10.
Bữa đó có thêm anh Phách, Vi Văn Thịnh, Thuật...E24 , anh Huế, Mạnh, anh Thông... E 207 người lính đặc công nhận trách nhiệm đón đưa mấy cô em của hai Trung đoàn: Ngọc Dung, Hiền Lương, Thanh Hằng, Phương Thảo.....đến Đá biên rồi đi du lịch miền Tây Nam bộ.
Anh Thái phụ trách VNPT Tiền giang cùng các nhân viên tiếp đoàn, món ăn ngon lành rượu bia tuôn chảy, cuộc giao lưu náo nhiệt chuyện trò nổ ran .
Minh Dân bảo các anh sống sờ sờ đang uống rượu đây này.
- Chúng tôi ngày mai đi Gò công đông là nơi đóng quân cũ, có nhiệm vụ quan trọng tìm một bóng hồng ngày xưa . Cách đây hai năm đã tới đó nhưng chưa thấy.
- Chị ấy ở đâu ?
- Ấp Tân xuân Gò công đông.
- Em có một nhân viên dưới quyền ở đó, em bảo chú ấy ra ngay.
- Thế thì tốt quá.
Chẳng mấy chốc, anh đó ra tới. Thái giới thiệu:
- Đây là Đạt, anh cần gì cứ nói.
- Chào Đạt, anh bạn tôi mắc chứng sợ độ cao không đi máy bay được hơn nữa năm nay anh lại bận bịu không có điều kiện vào đây, có đưa tôi 10 triệu đồng với nhiệm vụ vào tìm gặp Chín Dao ở ấp Tân xuân Gò công đông, lấy thông tin chụp hình phỏng vấn bóng hồng mang ra cho anh ấy.
- Phục các chú ghê, bao nhiêu năm mà cũng không quên người tình cũ. Nhà cháu ở cạnh nhà cô Chín Dao, nếu mai các chú đến cháu gọi điện về nhà để ba cháu bảo cô ở nhà đón.
- Thế thì còn gì bằng. Lương phấn khởi ra mặt, phần thưởng đã trong tầm tay.
Cuộc vui tưởng chừng như không thể dứt. mọi người phải đề nghị ngừng để mai các anh còn đi làm và đoàn thì hành quân tiếp.
Hôm sau, đoàn trở lại Gò công. Trên con đường vào xóm nhỏ, mỗi cơn gió thoảng cánh đồng lúa đang thì con gái lao xao đón chào các bác cựu chiến binh .
"Chiến trường "xưa |
Thăm lại " chiến trường " xưa |
Mấy năm trước vào tìm mà có giáp mặt cô Chín được đâu. Cười nói rổn rảng phán đoán các tình huống nhưng ai nấy đều hồi hộp khi trở lại quê ngoại người đồng đội.
Đoàn "nhà trai" |
Phấn khởi ra mặt khi gần đến nơi |
- Cô Chín có nhà không ? Có khách đây nè.
Cô chín ra đón người quen nè |
Một bóng người đi ra dáng vẻ luống cuống, may quá trong balô còn mấy gói kẹo ngon, tôi liền lấy ra đón tay các cháu bé.
Hàn huyên chuyện cũ với Chín Dao Từ trái :Tình, cháu bé, Chín Dao, Mùi, Bằng, Lương, Phục, Niết, Sỹ , Luật |
- Mời các anh vô chơi. Em không biết anh Thành ốc, chỉ biết anh Phạm Xuân Thành, người Hà nội.
Thì ra trong lòng cô em chưa bao giờ có biệt hiệu " Thành ốc ", cô chỉ nhớ anh lính giải phóng trẻ trung cao ráo đẹp trai nói chuyện hấp dẫn, đá banh giỏi và có nhiều tài lẻ là anh Phạm Xuân Thành.
- Không gọi chi cả, người đâu mà bội bạc !!!
Thành đây này |
Phút chia tay, biết bao giờ trở lại |
Trên đường hành quân tiếp tục mọi người bình luận sôi nổi
- Lương ơi, Còn phần thưởng thế nào, phải cho anh em ké đấy nhé.
- Nhất định rồi, lộc bất tận hưởng, vui một mình thế nào được.
Lương hỏi anh Niết Trưởng Đoàn :
- Anh đánh giá thế nào về cô "em dâu" của anh ?
Trầm ngâm một lát, anh buông ra chắc nịch:
- Nét, quá nét. Kính phục thằng Thành !!!