Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 5, 2010

con ngày xưa, con ngày nay

Hình ảnh
Lay tu Blog TOU   Khi con còn bé, bố lo cho từng bước chân, sợ con đi không vững Ngày con lớn khôn, bố lo từng bước đi, sợ con đi không về   Khi con còn bé, bố chăm từng miếng ăn, sợ con ăn không được, phải tập cho con ăn nhiều món lạ, để thích nghi Ngày con lớn khôn, vững bước ra đời, bố lo con không được ăn, miếng ngon miếng tươi mới, sợ món ăn hẩm hiu như cuộc đời.   Khi con còn bé, bố tập con nói ê a, tập con gọi tên cha, sợ con không nói sõi.  Ngày con lớn khôn, bố sợ con nói điều sai, lời nói buông ra không thu lại được, mất lòng mất tình mất yêu thương.   Khi con còn bé, bố dạy con học điều tốt, từ gương người từ trang sách, để mong con vững tâm Ngày con lớn khôn, bố muốn con học cách tránh điều xấu, vì điều tốt khó tìm.   Khi con còn bé, bố đếm từng ngày con rụng rốn, vì bố không muốn con bị vết thương nào trên người, sợ bị nhiễm trùng Ngày con lớn khôn, bố xót xa khi nhìn những vết xước vết trầy trên thân thể ...
Hình ảnh
Nguyễn Bá Sỹ Em cứ hỏi anh về văn hóa LiCOGI Có gì mới có điều chi khác biệt Hẹn trả lời em sau bao đêm thao thức Ngẫm nghĩ ngắm nhìn những đồng nhiệp quanh ta Trên công trường heo hút ở nơi xa Tấm bánh chưng lãnh đạo trao ngày tết Chén rượu nồng ấm trong từng khóe mắt Xuân xa quê mà cứ ngỡ ở nhà Anh em ta nào ai biết tháp ngà Mình đang sống trong ngôi nhà hạnh phúc Hơi lạnh mùa đông tấm chăn còn hẹp Nhưng trong lòng ấm áp lửa yêu thương Thương trường nay là bãi chiến trường Đấu thầu thi công biết bao khó nhọc Thiếu vốn thiếu người có ai chung sức Ghé vai vào tằm kén mới nhả tơ Cùng đồng lòng xây văn hóa LICOGI Nghiêm khắc với mình hết lòng vì công việc Cay đắng xẻ chia ngọt bùi cung thưởng thức Như anh yêu em như vợ thương chồng Xuân về rồi sẽ tàn hết mùa đông Văn hóa con người bao năm còn tươi mãi Lối sống đẹp bạc tiền nào mua được Có phải chăng đó là văn hóa LICOGI