Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

KÍ ỨC MỸ THO GÒ CÔNG ( 3 )

KÍ ỨC MỸ THO -  GÒ CÔNG ( 3 ) 

Sáng hôm sau ăn điểm tâm vẫn tại nhà hàng cũ, phòng ăn nhìn ra sông Tiền giang tấp nập tàu bè xuôi ngược phản ánh sinh động cuộc sống nơi đây. 

Trên sông nhấp nhô mấy người bơi thể dục buổi sáng như các bác đi bộ trên đường.  

Vùng sông nước này tỷ lệ người biết bơi rất cao, ngày ở Đồng Tháp Mười  người ta vẫn nói con nít đồng nước biết lội ( bơi) trước khi biết đi. Ở đâu thì quen đó, nếu không thích nghi thì sao mà tồn tại.


Món ăn sáng đa dạng phục vụ nhiều khẩu vị, các cháu nhân viên lễ phép khiêm nhường rất dễ chịu. Xong chầu cà phê cà pháo mọi người chia tay, các anh Văn Thông, Mạnh Bình đưa mấy chị em đi du lịch miệt vườn sông nước miền Tây là loại hình du lịch thu hút khách miền Bắc và Tây ba lô. 


Mấy ông cựu chiến binh thì quá rành vụ này, trong vùng "giải phóng " nơi đóng quân làm gì có doanh trại trên thì trời dưới thì kênh rạch toàn chui lủi trong rừng dừa nước, bình bát, trâm bầu.....đôi khi cạnh vườn cây trĩu quả. 

Các ông tướng còn rỉ tai nhau làm sao ăn quýt mà không tỏa ra mùi để không bị phát hiện, mang tiếng là xâm phạm cái kim sợi chỉ của dân hi hi.

Đoàn anh em chúng tôi đi về Gò công là nơi đóng quân của Trung đoàn 24 sau giải phóng. Ghé nhà thuốc Tân sanh đường kế bên chợ Gò công đông thăm anh chị Tư Sanh.
Chợ Gò công đông
Nhà thuốc vẫn như bao nhiêu năm

Tủ thuốc và đồ nghề làm thuốc
Bao năm qua nhà thuốc Tân sanh đường vẫn vậy, từ tủ thuốc, dao thái, chày cối giã ...toàn là thứ đồ nghề cổ truyền. Xem ra ông chủ không đầu tư gì mới thêm. 

Có lẽ nhà thuốc đơn sơ giản dị lại phù hợp hơn với người dân quê còn chưa sung túc . To lớn sáng choang sạch sẽ đôi khi làm bước chân họ trở nên e dè. 

Lác đác có người vào mua thuốc bệnh thông thường. Thày hướng dẫn cách  sử dụng rồi vào tiếp khách,
Bắc Nam gặp mặt
Anh chị Tư Sanh

 Hai anh chị tíu tít tay bắt mặt mừng đón các người bạn từ phương xa đến thăm. Nếu có tấm lòng với nhau thì khoảng cách đâu có quá xa xôi. 

Hai năm trước anh chị cùng bạn bè ra thăm miền Bắc đến Hà nội được cánh lính chúng tôi đón tiếp trọng thị, tình cảm gần gũi. 

Gặp nhau anh Tư lại trình diễn xem mạch cho đoàn, anh cầm tay từng người, xem chăm chú nói mạch trầm mạch sác và mối liên quan của nó đến lục phủ ngũ tạng thế nào.
Bắt mạch cho Lương
Cho anh Phục
Cho Tình
Cho Sỹ 
và anh Bằng
Thầy kết luận sức khỏe từng cán bộ
 Rồi anh kết luận tình trạng sức khỏe cho mỗi người, năm nay anh Tình vẫn khỏe nhất bọn. Trong bức hình các bạn cũng thấy ông này quá khỏe,có ngồi yên đâu ?
Lương, cha  con Tư Sanh, Cường còi
 Lương mang tấm ảnh lần vào thăm đã lâu khi ông cụ thân sinh Tư Sanh còn khỏe đưa lại cho anh Tư lưu giữ. Nhận tấm ảnh quí người con cảm động khóe mắt rưng rưng.

Và cũng như bao lần, Tư Sanh kêu bạn bè cùng đoàn ra quán Bờ sông nhậu với chúng tôi. Lại rượu, bia và đặc sản miền Tây làm cuộc vui bất tận tràn trề.



Viễn Hải phòng mời em ly rượu
Hai người lính kiên cường trên mọi lĩnh vực
Chăm sóc chu đáo
Làm đến ly cuối cùng
 Anh Tư kể cho chúng tôi nghe khi còn khó khăn, ông cụ mất. Đến giỗ đầu Lương có gửi một khoản tiền giúp anh làm đám giỗ. 

Anh suy nghĩ rất lung dù sao cũng phải lo giỗ mà không dùng đến số tiền gửi vào. Anh quyết định dùng số tiền ấy mua bộ bàn ghế để làm kỷ niệm đến nay gia đình vẫn dùng. 

Anh còn nói tới đây em Cúc, cái cô học trò do thày giáo Lương lính giải phóng dạy khảo sát hàm số mời anh qua Mỹ chơi , nhất định anh mời chú Lương đi cùng, mọi chi phí sẽ do em Cúc chi trả. 

Và năm nay vợ Lương đã sang bên đó, gia đình Cúc dù đã 12 giờ khuya vẫn đến khách sạn đón tiếp rất nhiệt tình. 

Sau đó Cúc còn thường xuyên gửi cho Lương bao nhiêu thuốc huyết áp, tiểu đường, mỡ máu... là những thứ thuốc tốt của Mĩ cho bệnh của người già. Những bài giảng của anh lính giải phóng ngày xưa có giá ra phết, không uổng chút nào.

Nhất định Lương sắp xếp công việc nhà để sang bên đó gặp cô trò nhỏ một lần. 

Một cái kết có hậu. Chúc mừng bạn Lương.

Nhậu nhẹt say sưa, anh em rủ nhau đi hát karaoke. Bài hát anh chọn là bài Qua cơn mê của Trần Trịnh.

Một mai qua cơn mê,
Xa cuộc đời bềnh bồng
Tôi lại về bên em
Ngày gió mưa không còn
Nên đường dài thật dài,
Ta mặc tình rong chơi
Cùng nhau ta sẽ đi,
sẽ thăm bao nơi xưa,
Vui một thuở lênh đênh

Ta sẽ thăm từng đường,
sẽ đi thăm từng người
sẽ vô thăm từng nhà.....

Link bài hát đây: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Qua-Con-Me-Dam-Vinh-Hung/ZWZ9687Z.html

Bài hát thể hiện tấm lòng của anh và cũng là của chúng tôi. Chỉ khi qua cơn mê muội lên đồng thì cái vui mới là vui trọn vẹn. 

Tư Sanh mời anh em ra bãi biển Tân Thành uống rượu tiếp và nghỉ lại một đêm nhưng kế hoạch không thể thay đổi. Vui thì vui nhưng không quên nhiệm vụ thăm lại "chiến trường" xưa.

 Chia tay anh chị Tư Sanh và các bạn, theo hướng  dẫn của Đạt chúng tôi đến ấp Tân xuân. Trước khi đến mục tiêu chính mọi người ghé thăm chị Hai bạn anh Thọ C phó E24. 

Hỏi thăm một cháu đi đường, cháu bảo nhà cô Hai ở đằng kia nhưng bữa nay cổ không có nhà.
Nhà cô Hai ở đằng kia

Sau mỗi cơn gió thoảng cánh đồng lúa đang thì con gái lao xao đón chào các bác cựu chiến binh . 
"Chiến trường "xưa
Đồng quê cây cỏ xanh dịu thật mát mắt, yên ả thoáng đãng. Ai nấy phơi phới trong lòng, xua đi ưu tư ngày thường mà mơ ước đến được xứ sở thần tiên như trong cổ tích.
Thăm lại " chiến trường " xưa

Mấy năm trước vào tìm mà có giáp mặt cô Chín được đâu. Cười nói rổn rảng phán đoán các tình huống  nhưng ai nấy đều hồi hộp khi trở lại. 
Đoàn "nhà trai"
Xe gần đến nơi không thể đi tiếp, mọi người xuống xe chỉnh đốn trang phục đi thành hàng nghiêm chỉnh. Phân công tại chỗ anh Niết, anh Bằng làm trưởng phó đoàn nhà trai, như đi "hỏi vợ' cho Thành ốc vậy.

Phấn khởi ra mặt khi gần đến nơi
Cánh cổng nhà cô Chín Dao năm nay rộng mở, chủ nhà biết rằng hôm nay có khách. 

Trưởng đoàn lên tiếng:

- Cô Chín có nhà không ? Có khách đây nè.

Cô chín ra đón người quen nè

Không có tiếng trả lời, chỉ thấy ngôi nhà nhỏ cánh cửa mở toang nhìn ra vườn cây cối xanh tươi. Trưởng phó đoàn rồi lần lượt các thành viên bước vào.


Một bóng người đi ra dáng vẻ luống cuống, may quá trong balô còn mấy gói kẹo ngon, tôi liền lấy ra đón tay các cháu bé.

Phân ngôi chủ khách xong xuôi mọi người quây quần trước hiên nhà uống nước chuyện trò thân mật.
Hàn huyên chuyện cũ với Chín Dao
Từ trái :Tình, cháu bé, Chín Dao, Mùi, Bằng, Lương, Phục, Niết, Sỹ , Luật

- Chào cô chín, năm 1975 hồi mới giải phóng anh em chúng tôi đóng quân ở đây hôm nay về thăm. Có nhớ anh Thành ốc không ?

- Mời các anh vô chơi. Em không biết anh Thành ốc, chỉ biết anh Phạm Xuân Thành, người Hà nội.

Thì ra trong lòng cô em chưa bao giờ có biệt hiệu " Thành ốc ", cô chỉ nhớ anh lính giải phóng trẻ trung cao ráo đẹp trai nói chuyện hấp dẫn, đá banh giỏi và có nhiều tài lẻ là anh Phạm Xuân Thành. 

Trong những ngày đầu hòa bình gió mát trăng thanh, anh đã kể cho cô nghe biết bao nhiêu câu chuyện rất hay về một nơi xa xôi mà cô chưa đến bao giờ đó là Hà nội.

- Hôm nay chúng tôi về đây có một việc quan trọng mà anh Thành nhờ cậy là gặp cô Chín thu nhận thông tin mới nhất chuyển cho anh ấy. Thành bây giờ là đại gia rồi thế nào anh ấy cũng có ngày về thăm. Thế mấy mươi năm qua anh Thành có liên lạc với em không ?

- Không gọi chi cả, người đâu mà bội bạc !!! 

Trong giọng cô có một chút hờn trách người xưa. 

Tình giở IPAD giới thiệu ảnh chụp anh Thành đang ngồi câu cá, bây giờ đã là ông Thành  bệ vệ oai phong nhưng trong ảnh vẫn là hình bóng Thành lanh lợi  dáng vẻ phong lưu.


Thành đây này
 Lương liên lạc ngay với Thành báo tin mừng và để cho hai người nói chuyện ngay. Hỏi thăm ríu rít như đôi chim, cô chín dường như trẻ lại, vui thật là vui.
Liên lạc ngay
Có lẽ hôm nay Chín Dao là người hạnh phúc nhất. Ở dốc bên kia của cuộc đời mà còn có người quan tâm thăm hỏi. Dễ gì trong mỗi chúng ta có được niềm vui như thế.
Phút chia tay, biết bao giờ trở lại
Thông tin đầy đủ, nhiệm vụ đã hoàn thành. Lương và anh em phấn khởi chào Chín Dao ra về với lời nhắn, thế nào cũng có ngày ai đó về thăm.

Trên đường hành quân tiếp tục mọi người bình luận sôi nổi 

- Lương ơi, Còn phần thưởng thế nào, phải cho anh em ké đấy nhé.
- Nhất định rồi, lộc bất tận hưởng, vui một mình thế nào được.

Lương hỏi anh Niết Trưởng Đoàn :

- Anh đánh giá thế nào về cô "em dâu" của anh ?

Trầm ngâm một lát, anh buông ra chắc nịch:

- Nét, quá nét. Kính phục thằng Thành !!!



Nguyễn Bá Sỹ 
9-11-2013


P/s Tìm thấy người xưa rồi nhân vật của chúng ta đã cảm thán mà viết lên mạng xã hội rằng:

Anh chưa là Đại gia
Nhưng cũng làm giám đốc
Anh chỉ là thằng ngốc
Giữa cuộc đời bơ vơ.

Chắc vì khiêm tốn anh mới viết như thế chứ cái ngốc của anh ấy còn khối thằng phải học tập và làm theo. 

Thông tin chỉ có thế. 

Họ có về với nhau không thì người trong cuộc mới biết, chúng ta chỉ mong rằng câu chuyện sẽ kết thúc trong sung sướng và vui vẻ.