Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 3 30, 2010

Vượt qua, vượt qua chính mình!

Hình ảnh
Ngay từ thời thơ ấu, nó đã là một đứa nhút nhát. Không hiểu do bẩm sinh hay do hoàn cảnh. Nó được sinh ra và lớn lên tại tầng 2 của một ngôi nhà mặt phố cổ. Ngôi nhà vốn thuộc sở hữu của cụ nội, nay đã bị phân nhỏ, xé lẻ cho các gia đình ở nơi khác đến. Trong mắt nó, những người hàng xóm thật xấu xí, họ sinh sống bừa bãi, ăn ở luộm thuộm. Ngôi nhà cổ bị ngăn, chia, cơi nới đủ kiểu. Hình hài đẹp đẽ ban đầu đã biến mất. Gia đình nó sống khép kín trong sự tổn thương. Cho đến giờ, nó chưa nói 1 câu nào với lũ trẻ con hàng xóm, cùng phố. Học trái tuyến, khi ở nhà, thế giới của nó là những cuốn sách trên kệ của ba, cái tivi đen trắng của ông, những bức ảnh cũ kỹ của bà. Hội bạn cấp 2 Tân Trào có 8 đứa, 4 trai, 4 gái. Nói cho đúng thì 4 đứa con trai kia chơi với nó vì nó chơi với 3 đứa con gái còn lại. Nó thường xuyên chỉ im lặng và mỉm cười với các bạn. Cả lũ muốn ăn gì cũng được, đi chơi đâu cũng được. Nó chỉ đi theo, không bao giờ có ý kiến. Thế nào cũng chiều. Lúc nào không chiều được thì...

Chặng đường 5 năm

Được và mất của 5 năm qua Giáng sinh chỉ mong tuyết tan. Nói đùa nhưng cũng có phần thật vì sau bão tuyết nhiệt độ cứ đì đẹt ở zero làm tuyết đóng băng 2 bên lề đường khiến dạo bộ rất khó. Tuy nhiên chúng tôi vẫn có một giáng sinh với đầy ắp các sự kiện, dạo bộ, café, tán gẫu, xem phim, thăm bạn bè, ăn uống và mua sắm. Tôi sắm thêm được một số thứ cho căn phòng và giầy khăn mũ găng tay chuyên dụng cho trời tuyết. Dạo bộ ở Georgetown làm tôi nhớ đến những nét cổ kính ở New Orleans. New Orleans không được sang trọng và ngăn nắp như Georgetown nhưng 3 tháng rời New Orleans cũng là 3 tháng tôi thèm được ngồi ở những quán café ở uptown, thèm được ngồi làm việc/ đọc sách ở Rue de la Course hoặc PJ. Cách đây 5 năm, khi tôi chuẩn bị rời Việt Nam thì sóng thần xảy ra. Tôi nhớ các chuyến bay khi ấy đều hết vé và tôi phải bay vòng vèo qua châu Âu để sang Mỹ. Tôi ở New Orleans 4 năm 9 tháng – đúng ra là 4 năm 5 tháng vì tôi có 4 tháng học ở North Carolina sau bão Katrina. Trong 4 năm 9 tháng ấy tô...

Được và mất của 5 năm qua

Bai cua LUNG VU Nói được và mất nghe có vẻ to tát. Tôi suy nghĩ đơn giản, ai đến tuổi trưởng thành cũng phải tự quyết định cho mình một con đường đi riêng. Ai cũng đến lúc phải rời xa gia đình. Sống ở đâu cũng là sống. Trách nhiệm – bất kể là trách nhiệm gì– ở đâu cũng là trách nhiệm. Cho nên tôi không bàn đến cái “mất” ở đây vì tôi chả thấy mình mất gì – ngoài một chút cách trở xa xôi với gia đình. Cái được lớn nhất là những kiến thức chuyên môn tôi học được, từ một nền giáo dục hoàn toàn khác với Việt Nam. Tôi, được đào tạo là một Bác sĩ đa khoa lâm sàng ở Việt Nam với không một tí kiến thức đúng đắn về nghiên cứu, có thể hoàn toàn làm một nghiên cứu khoa học thực thụ một cách độc lập từ khâu thiết kế đến khâu cuối cùng là công bố (disseminate) kết quả, dù là học thuật (academic) thuần túy hay dạng kết hợp academic với programming/ intervention (dự án can thiệp). Và tất nhiên, kiến thức mở cho tôi cách cửa nghề nghiệp và ảnh hưởng đến tương lai. Cái được thứ 2 là sự thay đổi về nhân ...