Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2021

CHUYỆN PHIẾM TRÊN CON ĐƯỜNG ĐẸP LẮM - KHĂM MUỘN LÀO


ĐI NGƯỢC ĐƯỜNG MÀ KHÔNG CÓ TAI NẠN


CHUYỆN PHIẾM TRÊN CON ĐƯỜNG ĐẸP LẮM

Đường ra trận mùa này đẹp lắm ( Thơ Phạm Tiến Duật)


Cuối tháng Giêng năm 1973, Đoàn quân Lính Sinh viên đi B mang phiên hiệu 2013 đến Quảng bình tiến xuống sông Son, nước sông mùa này trong vắt chảy lững lờ. 

Dưới bến nước thấy nhiều súng ống, các quả đạn B40, B41, AK  vứt đầy dưới lòng sông. Mọi người nhìn thấy hững hờ  chỉ chỏ rồi lục tục lên cái xà lan rỉ sét, chui vào bên trong kiếm chỗ trống hạ balo ngồi nghỉ. 

Thế mà lúc huấn luyện các bố ấy bảo một viên đạn AK là 1đồng 2 hào bằng ba cân gạo. mà bây giờ vứt cả hàng chục tấn gạo đi.?


Sa lan từ từ rời bến ngược sông , lúc này Hiệp định Pari sắp được ký, Mỹ ngừng ném bom miền bắc, không gian im ắng tĩnh mịch lạ thường. 

Trên sông thỉnh thoảng gặp thuyền dân xuôi ngược, thấy bộ đội chắc họ biết chúng tôi đi đâu, đưa tay lên vẫy vẫy rồi nghe tiếng hò Quảng bình vang lên lanh lảnh cả khúc sông, thanh bình quá.

Mấy giờ sau tới bến, anh em lên bờ, phía trước là màu xanh rì của những cánh rừng và rặng núi mờ mờ phía xa. 

Chỉnh đốn hàng ngũ chúng tôi bước tiếp. Núi tiếp núi, cánh rừng nọ đến cánh rừng kia. Qua một quả núi nhìn dưới vực thấy vứt đầy khung , phụ tùng , săm lốp .. xe đạp Vĩnh cửu , Phượng hoàng màu rêu của Trung quốc. Chắc là xe đạp thồ hết sử dụng.


Hồi đó nhà ai có cái xe Phượng hoàng đi nếu chưa là nhất thì phải là nhì làng. Có anh hứng lên bảo khi nào ra quân đến đây lấy một cái về dùng. 

Đến chỗ nghỉ , giao liên báo rằng bây giờ chúng ta đang ở Khăm muộn Lào. Lúc qua biên giới mà chả nói cho biết để chào đất Mẹ quê hương một câu, không biết cái đường biên giới nó thế nào.

Gần Tết rồi, ngoài kia không khí đón xuân chắc rộn ràng lắm, năm nay Mỹ ngừng ném bom nên lại càng vui. 

Chợ hoa Cống Chéo Hàng Lược chắc đã họp rồi, quất vàng ruộm sai trĩu chịt, rực rỡ hoa đào. Trai thanh gái lịch mặc những bộ cánh đẹp nhất dạo chơi chợ hoa dưới mưa bụi mùa xuân nhè nhẹ. dịu dàng.

Ai cũng phải có gạo, đỗ, lá dong để gói bánh chưng. Nhà nhà thức đêm trông nồi bánh trong cái rét mưa phùn, trẻ con ngồi quanh bếp lửa bập bùng, má đỏ bồ quân,  chơi tam cúc chờ đón bánh nhỏ bố mẹ cho tự gói lúc ban chiều.

Thế là xa miền Bắc thật rồi , chuyến đi vô định không biết nơi đến , không biết bao giờ trở về. Lòng mỗi người nặng trĩu không ai nói năng gì, buồn không thể tả.


Nơi Trường sơn này chỉ thấy rừng núi âm u, máy bay trinh sát OV 10 hai thân bay vè vè liên tục trên đầu. Truyền đơn tâm lý chiến bay lả tả trắng thấp thoáng trong nền lá rừng. 

Công nhận các đồng đội cựu chiến binh tài thật , tôi mới ghi lại nội dung truyền đơn theo ghi nhớ của các cụ trong ngày giãn cách covid 8/2021 để viết bài này. Chiến tranh chấm dưt gần nửa thế kỷ rồi, đưa lên mọi người cùng biết và hiểu thêm.

Nhặt lên xem : 

Mấy tháng trời đêm nghỉ ngày đi.

Giày vẹt gót áo sờn vai giá lạnh.
Đêm trường sơn núi rừng hiu quạnh.
Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình.
Khói lam chiều giàn mướp lá lên xanh.
Con bướm nhỏ mái đình xưa nhớ quá.
Vào nơi đây giữa đátt trời xa lạ.
Nhưng miền Nam cũng là một quê hương

Tờ 1

Chiều Trường Sơn núi rừng cô quạnh .

Mẹ hiền ơi con chợt nhớ quê mình .

Khói lam chiều dàn mướp lá lên xanh .

Con bướm nhỏ mái đình xưa ... nhớ quá !

Tờ 2

Tiếng pháo nổ , rồi từng tràng pháo nổ .

Trên bàn thờ mâm cỗ đã bầy xong .

Cha tôi đang thắp giở nén hương vòng .

Và sắp lại trái hồng mâm ngũ quả .

Mẹ tôi cùng khoanh giò đang bóc lá....

Tờ 3

Quê tôi có lúa có dâu .

Có đàn cò trắng , có câu huê tình .

Có cây đa , có mái đình .

Có bầy tiên nữ đẹp xinh dịu dàng..

Mùa xuân có những hội làng .

Cây đu ngày tết , dập dìu xuân sang .


Vv và vv nó đánh vào chỗ yếu nhất : Đó là tình cảm con người. 


Các anh cán bộ đạị đội cũng nhắc nhở không đoc, không xem, không cất. 

Với các chiến sỹ cỡ Kinh Kha như Nhữ Văn Việt ( K16 Vật liệu) đang trên "Đường ra trận mùa này đẹp lắm" rồi " Anh hăm hở như cờ ra mặt trận" thì nhằm nhò gì. 

Anh thường nghiến răng kèn kẹt nói với mọi người: "Chúng ta phải đi nhanh lên vì đồng bào miền nam ruột thịt đang rên xiết dưới gót giày Mỹ Ngụy" !!!. Hu hu..

Mấy anh vẫn nhặt vài tập cho trong ba lô vì "trong rừng Trường Sơn đọc những dòng chữ này cũng nhớ nhà phết , nhưng không có nó thì cũng gay vì dễ bị dùng phải LÁ RÁY khi đi WC lắm !"

Mỗi người mỗi tâm trạng, đoàn quân lại lầm lũi bước đi, chỉ còn mấy khúc nữa thôi là đến tram giao liên. Ai nấy đều nghĩ sặp được ngả lưng đung đưa trên võng rồi.

Bỗng có tiếng hô ;

- A, có con gái chúng mày ạ.

Phía xa một cô bộ đội đầu đội mũ mềm đi ngược về phía chúng tôi. Bước đi õng ẹo, đánh mông đung đưa, yểu điệu.

Thấy bóng hồng , các chàng trai hoạt bát hẳn lên, cười nói rổn rảng. Đặc biệt khi đến gần chúng tôi cô vẫn không đi sang trái con đường rộng khoảng 6m mà đi cùng bên phải, trực diện với đoàn quân.

Thời cơ đã đến người khen xinh, người vuốt tóc, kẻ vuốt má ít ra cũng sờ cánh tay ,mông rồi hầu như khắp người cô gái.

Cô không phản đối mà có vẻ thích thú, đôi má ửng hồng mắt sáng long lanh. Đoàn quân mấy trăm người rùng rùng ra trận, ít ra cũng có phân nửa các anh mạnh dạn chạm vào em.


Trong rừng mà, con người chứ đâu phải là gỗ đá.

Anh thư nước Việt là đây, liều thuốc tinh thần là đây.


Cô bộ đội này giống như hình ảnh cô gái Xuân Lan không sợ hãi , không e thẹn nhìn thẳng vào mặt rồng khi vua Hàm Phong tuyển vợ trong khi các mĩ nhân khác cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.

Hành động này chiếm ngay được cảm tình của nhà Vua , vẻ đẹp mê ly và sự dũng cảm của Xuân Lan đã vượt qua bao cung phi xinh đẹp khác mà trở thành Hoàng Hậu. ( Sau làm Từ Hi Thái hậu )


Tự nhiên thấy quãng đường ngắn lại. Chẳng bao lâu đã tới Trạm Giao liên đầu tiên trên con đường thiên lý Trường sơn.

Đi ngược đường , va chạm nhau mà không có tai nạn.

May mắn quá.


NBS

29/08/2021

Ảnh ; Rừng Khăm muộn Lào