Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

TÌNH CẢM GIA ĐÌNH




Lễ mừng thọ Mẹ năm 90 tại Công viên Thống nhất

Đai gia đình trong ngày vui

Con ơi mẹ chẳng cần chi
Mong con ứng xử trong khi mẹ còn
Cho đúng bổn phận làm con
Là gương sáng để con con soi vào
Dù cho sức khỏe thế nào
Tuổi già tất phải dựa vào con thôi
Nuôi con trả nghĩa cho đời
Chỉ mong thấy được những lời thân thương
Cuộc đời vất vả trăm đường
Đắng cay mẹ chịu, ngọt đường phần con
Năm qua tháng lại mỏi mòn
Ngược xuôi vất vả nuôi con lớn dần
Ầu ơ nước mắt trong ngần
Mẹ tràn ngập cả mọi phần hẩm hiu
Giờ đây tuổi đã xế chiều
Chỉ mong con nhớ những điều Phật răn
Còn khi đã khuất núi non
Chẳng cần con khóc nỉ non làm gì
Ngày giỗ cũng chẳng cần chi
Làm mâm cỗ lớn đem đi cúng ruồi
Chỉ cần lúc sống này thôi
Công Cha nghĩa Mẹ con thời nhớ ghi
Chẳng cần quà biếu làm chi
Rất cần thăm hỏi bởi vì cô đơn
Ân cần tỏ tấm lòng son
Như miếng trầu đắng nhưng ngon tay mời
Nhân quả phải nhớ lấy lời
Dù là cao quí hèn đời con ơi
Cuộc đời thiện ác thế thôi
Nhớ có Nhân Quả mẹ thời an vui.

*
*   *

NHẪN

Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để liệu đường lo toan
Có khi nhẫn để vẹn toàn
Có khi nhẫn để tránh tàn hại nhau.


Xuân Kỷ sửu 2009
Cụ Nguyễn Thị Chinh chấp bút

ƯỚC MONG Bao giờ ta có xe mây

BAO GIỜ TA CÓ XE MÂY.

Đây là bài thơ Cụ thân sinh ra anh em chúng tôi làm trong những ngày thập tử nhất sinh tại bệnh viện Sanpaul Hà nội mùa Thu 1996. Mười hai năm sau, năm 2008 Cụ sắm được Xe mây để  gặp chị Hằng làm Tiên non bồng kết thúc đời người với bao thăng trầm, khổ ải sung sướng.

Tôi chép lại bài thơ để lưu lại nhân ngày giỗ Cụ năm 2016.

Bản thảo bài thơ
Cụ ông cụ bà và các con trai tại Đền Sóc sơn

Bao giờ ta có xe mây
Ta đi tới đó gặp ngay chị Hằng
Chị Hằng mở cửa đón mừng
Hôm nay lại có người trần gặp ta
 Nhớ mang bầu rượu túi thơ
Có lên chăng cũng phải chờ trăng lên
Ba sinh đã phỉ lời nguyền
Bát tuần mới được là Tiên non bồng
Nói ra hai chữ đẹp lòng
Chẳng qua hai chữ sắc không đó mà
Cho về thu xếp cửa nhà
Bao giờ đến hẹn ta chờ tại đây

*
*   *

Cảm ơn vợ hiền con thảo
 Cảm ơn bà Nguyễn Thị Chinh
Bạn đời từ thủa hồng mao
Làm nên sự nghiệp , công lao của bà
Công bà to lớn nhất nhà
Còn tôi cũng có chẳng là bao nhiêu 
Đôi khi nắng sớm mưa chiều
Thì bà cũng có đôi điều trách tôi
Ông thì dễ dãi với người
Vợ con ông chịu những lời khắt khe
Đó là cái luật gia đình
Thương nhau ta sẽ tận tình bảo nhau
Thủa xưa có nói một câu
Ngọc kia có chuốt có lau mới tròn
Trời thương cho một đàn con
Đó là phần thưởng vuông tròn trời cho
Bây giờ tuổi đã già nua
Ước mong làm Cụ nhưng mà được đâu
Tôi với bà kẻ sau người trước
Dắt dìu nhau từng bước qua đò
Các con đoàn kết quanh ta
Đó là công sức của bà và tôi
Nói ra thật cũng hơn người
Sau trăm năm nữa ta thời gặp nhau.

Mùa thu Bính tý
tại bệnh viện Sanhpaul
Nguyễn Bá Nội 
61 Nguyễn Thái Học Hà nội
10-1996
Hai Cụ đã về bên nhau mãi mãi tại nghĩa trang quê nhà


BAO GIỜ TA CÓ XE MÂY.


Đây là bài thơ Ông Cụ thân sinh ra anh chị em chúng tôi làm trong những ngày thập tử nhất sinh tại bệnh viện Sant paul Hà nội mùa Thu 1996.

Hai Cụ sinh hạ được chín người con và nuôi thêm cô cháu gái con người em trai Mẹ tôi là chẵn chục.

Mười hai năm sau, 1/6 Âm lịch năm 2008 khi Cụ đã có chắt ,sắm được Xe mây để lên gặp chị Hằng làm Tiên non bồng kết thúc một đời người 85 năm với bao khổ ải sung sướng thăng trầm .

Năm nay nếu còn sống là Cụ bước vào tuổi Một trăm .

Tôi chép bài thơ để lưu lại nhân ngày giỗ Cụ ngày 1 tháng Sáu Âm lịch năm 2022






Bao giờ ta có xe mây
Ta đi tới đó gặp ngay chị Hằng
Chị Hằng mở cửa đón mừng
Hôm nay lại có người trần gặp ta
Nhớ mang bầu rượu túi thơ
Có lên chăng cũng phải chờ trăng lên
Ba sinh đã phỉ lời nguyền
Bát tuần mới được là Tiên non bồng
Nói ra hai chữ đẹp lòng
Chẳng qua hai chữ sắc không đó mà
Cho về thu xếp cửa nhà
Bao giờ đến hẹn ta chờ tại đây


* * *

Cảm ơn vợ hiền con thảo
Cảm ơn bà Nguyễn Thị Chinh
Bạn đời từ thủa hồng mao
Làm nên sự nghiệp , công lao của bà
Công bà to lớn nhất nhà
Còn tôi cũng có chẳng là bao nhiêu
Đôi khi nắng sớm mưa chiều
Thì bà cũng có đôi điều trách tôi
Ông thì dễ dãi với người
Vợ con ông chịu những lời khắt khe
Đó là cái luật gia đình
Thương nhau ta sẽ tận tình bảo nhau
Thủa xưa có nói một câu
Ngọc kia có chuốt có lau mới tròn
Trời thương cho một đàn con
Đó là phần thưởng vuông tròn trời cho
Bây giờ tuổi đã già nua
Ước mong làm Cụ nhưng mà được đâu

* * *

Tôi với bà kẻ sau người trước
Dắt dìu nhau từng bước qua đò
Các con đoàn kết quanh ta
Đó là công sức của bà và tôi
Nói ra thật cũng hơn người
Sau trăm năm nữa ta thời gặp nhau.

Mùa thu Bính tý, 1996
tại bệnh viện Sant paul
Nguyễn Bá Nội

Ảnh : Hai Cụ đã về bên nhau vĩnh viễn ở Nghĩa trang quê nhà.