Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2021

LÀM THẾ NÀO ĐỂ TRỞ THÀNH CÔNG DÂN ÚC

LÀM THẾ NÀO ĐỂ TRỞ THÀNH CÔNG DÂN ÚC


Nhiều bạn bè trên face book thường chưa gặp nhau bao giờ nhưng vẫn có những trao đổi về cuộc đời rất thú vị , đáng được chép lại để ghi nhớ.

Bố bà Thanh là bộ đội cho đến khi kết thúc kháng chiến chống Pháp. Hòa bình lập lại, ông về nông thôn làm Đội trưởng đội  cải cách ruộng đất, nhất Đội nhì Trời mà, to lắm. Đi làm cải cách ruộng đất nhưng ông Đội trưởng lại để ý, đem lòng yêu thương một cô gái rất nền nã xinh đẹp, con địa chủ. 

Ông bị tổ chức ra lệnh tạm giam để cách ly mối tình cay nghiệt . Trong nơi giam giữ, ông chặt ngón trỏ bàn tay trái, viết tâm thư lên chủ tịch nước rằng tình yêu trai gái nó không có biên giới, không có khoảng cách. 

Sau bốn tháng lao tù ông được thả ra. Nhưng giai cấp nọ lấy giai cấp kia trong giai đoạn này là không hợp thời trong con mắt lãnh đạo.

Ông bố phải rời quân ngũ vì không còn cơ hội phát triển. Về địa phương làm ăn bình thường như bao người. Bà vợ sinh cho ông hai người con trai, một cô gái út là bà Thanh.

Do ở địa phương cũng bị kỳ thị , ông bà đưa các con lên thành phố Nam định sinh sống. Gia đình cũng có quan hệ họ hàng với vài vị quan chức nhà nước nhưng nhất quyết không nhờ vả. Vì vậy họ hàng cũng xa cách với gia đình ông bà.

Do vẫn mặc cảm việc lấy con nhà địa chủ mà trở ngại trên đường thăng tiến nên ông luôn nói với các con sau này không đứa nào được vào làm việc trong nhà nước, bằng sức mình làm lấy mà ăn. Không cầu xin quị lụy ai cả. 

Rồi thống nhất đất nước , một thời kỳ khó khăn còn hơn cả thời chiến tranh vì không còn viện trợ từ nước ngoài. Nồi cơm của mọi nhà không còn gạo trắng mà phải độn khoai, sắn , ngô, mì ....bữa đói, bữa no.

Đàn con dần dần đã lớn, ông bà cho các con đi học nghề nghiệp lo thân sau này, bà Thanh đi học Y Thái bình.

Khi tốt nghiệp một cậu con trai lên Hà nội sinh sống, một cậu đi lao động Đông âu rồi ở lại luôn, bà Thanh vào Sài gòn hành nghề bác sĩ.

Nơi vùng quê mới, bà Thanh lập gia đình với một ông công an quê Sơn tây xứ Đoài . Họ sinh được hai người con, cậu con trai lớn và cô con gái bé nhỏ.

Mới ngày nào còn bỡ ngỡ với Sài gòn, nay đã quá đỗi thân thương. Người Sài gòn hiền hậu bao dung, đất Sài gòn thênh thang rộng mở đón nhận biết bao thân phận các miền quê về đây lập nghiệp. 

Công việc nói chung thuận lợi nhưng bà Thanh vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của đấng sinh thành về Đạo làm người ngày nào. Bà cũng mong hai đứa con yêu quý của mình đi theo con đường ấy.

Ngành Y có nhiều người tốt nhưng vẫn còn đây đó những con sâu làm xấu hình ảnh Lương y phải như Từ mẫu. Bà thấy rằng người bệnh ở Việt nam là khổ nhất, họ thường là nghèo khó hơn  so với cộng đồng.Tiền nong đã thiếu thốn mà lại gặp những bác sĩ thiếu lương tâm thì coi như sạt nghiệp. 

Thuốc chữa bệnh mua một thì bán giá ba, bốn mà đâu có được mặc cả. Rồi các loại thực phẩm chức năng ( không phải là thuốc) cũng được kê dài dằng dặc để kiếm hoa hồng. 

Trên đôi vai người bệnh gánh biết bao loài kí sinh hút máu không tanh. Khỏi bệnh thì bác sĩ tài giỏi , không khỏi thì do bệnh nặng quá. Bác sĩ không phải chịu trách nhiệm gì.

Trong những ngày ban sơ nhập trường Y Thái bình, bài hoc đầu tiên là về Đạo đức , về Lời thề HYPOCRATE của người thày thuốc vẫn còn văng vẳng đâu đây.

Bà Thanh cảm thấy áy náy trong lòng, bà tự đi đến một quyết đinh động trời : Rời bỏ nghề bác sĩ cho lương tâm khỏi bị cắn rứt để làm kinh doanh bất động sản, lấy tiền cho thằng con du học.  Trong khi hành nghề bác sĩ , bà cũng có mua bán nhà đất một hai lần , thấy cũng có kết quả tốt.

Cũng có tranh luận nảy lửa trong gia đình, nhưng dòng máu kinh doanh đang sôi sục trong người, bà Thanh quyêt đi theo tiếng gọi xa xôi mà đầy hy vọng của công việc mới.

Bà nói rằng : Mèo nhỏ bắt chuột nhỏ . Cứ đi xem xét nhà đất cái nào ưng ý là mua, bỏ vốn xây cất hoặc cải tạo rồi rao bán. Cũng may thị trường hồi đó rất cần nhà mà chưa chú ý tiêu chuẩn cao nên xong cái nào là bán được luôn.


Khi gặp lại bạn bè cũ bà Thanh vẫn hay nói đùa chúng mày làm ăn vừa phải thôi, chết không nhắm được mắt đâu.

Gần hai mươi năm trôi qua , trong tay đã có vốn khá. Từ cô gái Nam định nhút nhát đến Sài gòn , nay bà Thanh trong vai nhà Đầu tư tự lái ô tô phóng vun vút trong dòng xe cộ vô tận không lúc nào ngơi nghỉ của Hòn Ngọc Viễn Đông ngày nào.

Bà Thanh cho cậu con trai đi du học Úc , cũng học nghề xây dựng để phụ giúp mẹ, đến nay cũng đã tốt nghiệp vài năm, đang làm cho một công ty xây dựng, lương 90 000 ASD / năm và đã có Quốc tịch Úc. 

Hiên nay cậu đã có nhà riêng ở thành phố Melboune, bang Victoria , Đông Nam nước Úc. Trong khi nhiều người bản địa hay nhập cư sang trước vẫn còn đi thuê nhà.

Lương như vậy là trung bình, đủ sống nhưng cũng phải lao động cật lực sớm hôm không thong thả như ở quê nhà. Nhưng điều quý nhất mà mẹ con bà ai cũng mãn nguyện là được sống làm việc ở một nơi không có tham nhũng, không cần nịnh nọt , cầu xin ai . Mọi người đều bình đẳng trong một môi trường trong lành. 

Hai năm trước, công ty hỏi cậu có muốn về Việt nam làm chủ Dự án lương 180 000 ASD / năm không ?. Về hỏi ý kiến, bà Thanh khuyên tuổi còn trẻ chưa cần tiền, hãy cứ học hỏi mai đây làm công ty riêng.

Cô con gái cũng theo ông anh sang Úc học trung học, hiện đang theo học Đại học báo chí. Bà mẹ chỉ còn phải lo tiền học phí một năm nữa vì cháu vừa học, vừa làm part time bưng bê rửa đồ cho một quán ăn là đủ tiêu vặt. Về còn khoe với mẹ ngày mới sang con sợ lắm, nay đứa tây nào làm sai con có thể mắng nó, rất tự tin. 

Cuối năm 2019 bà Thanh sang Úc thăm các con đến nay chưa về đươc vì vướng dịch covid 19, phải xin gia hạn visa. Thấy nhà cửa đất đai rộng rãi thế là mua đi bán lại sữa chữa rồi bán cũng được vài căn nhà. Căn đầu tiên có cậu con trai trợ giúp, các căn sau bà đều tự chủ tiến hành.

 

Tôi hỏi làm thế nào mà chuyển vốn sang đó được? Ôi dào chỉ sợ không có tiền thôi, thị trường nó làm được tất ! . Thật là người tài giỏi.

Mua bán bên Úc rất hay là chỉ làm việc với công ty môi giới, đi xem nhà theo lịch hẹn rồi trả giá, khi hai bên nhất trí xong là luật sư sẽ hoàn thiện giấy tờ mà không phải gặp ông địa chính phường, quận nào cả, chả gặp ông công chức nhà nước bao giờ. Làm có lãi, đóng thuế đầy đủ là OK.

Cậu con trai đang hoàn thiện thủ tục bảo lãnh cho mẹ sang làm công dân Úc. Khi được, bà Thanh sẽ bảo lãnh cho cô con gái sau.

Như vậy mẹ con bà Thanh tự tin sẽ trở thành công dân xứ sở Canguroo theo con đường chính thức trong một vài năm tới đây.


Chúc mẹ con bà sớm đạt ước mong và đừng bao giờ quên rằng mình đã từng là Con Rồng Cháu Tiên nơi quê hương Việt nam yêu dấu.


Trời hại thì mới chết, còn người hại thì cứ bình tĩnh mà sống yên vui. Ca dao Việt nam đã có câu rằng:

Trời mà làm hại thì thôi.

Người làm hại thì (vẫn) no xôi chán chè.



Mùa Trung thu 2021

Ngày kết thúc giãn cách chống dịch covid.


NBS

22/09/2021


Ảnh : Du học ở Melboune, nam Úc

và Canguroo - Biểu tượng của xứ sở 

















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét