Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 3, 2010

Vượt qua, vượt qua chính mình!

Hình ảnh
Ngay từ thời thơ ấu, nó đã là một đứa nhút nhát. Không hiểu do bẩm sinh hay do hoàn cảnh. Nó được sinh ra và lớn lên tại tầng 2 của một ngôi nhà mặt phố cổ. Ngôi nhà vốn thuộc sở hữu của cụ nội, nay đã bị phân nhỏ, xé lẻ cho các gia đình ở nơi khác đến. Trong mắt nó, những người hàng xóm thật xấu xí, họ sinh sống bừa bãi, ăn ở luộm thuộm. Ngôi nhà cổ bị ngăn, chia, cơi nới đủ kiểu. Hình hài đẹp đẽ ban đầu đã biến mất. Gia đình nó sống khép kín trong sự tổn thương. Cho đến giờ, nó chưa nói 1 câu nào với lũ trẻ con hàng xóm, cùng phố. Học trái tuyến, khi ở nhà, thế giới của nó là những cuốn sách trên kệ của ba, cái tivi đen trắng của ông, những bức ảnh cũ kỹ của bà. Hội bạn cấp 2 Tân Trào có 8 đứa, 4 trai, 4 gái. Nói cho đúng thì 4 đứa con trai kia chơi với nó vì nó chơi với 3 đứa con gái còn lại. Nó thường xuyên chỉ im lặng và mỉm cười với các bạn. Cả lũ muốn ăn gì cũng được, đi chơi đâu cũng được. Nó chỉ đi theo, không bao giờ có ý kiến. Thế nào cũng chiều. Lúc nào không chiều được thì...

Chặng đường 5 năm

Được và mất của 5 năm qua Giáng sinh chỉ mong tuyết tan. Nói đùa nhưng cũng có phần thật vì sau bão tuyết nhiệt độ cứ đì đẹt ở zero làm tuyết đóng băng 2 bên lề đường khiến dạo bộ rất khó. Tuy nhiên chúng tôi vẫn có một giáng sinh với đầy ắp các sự kiện, dạo bộ, café, tán gẫu, xem phim, thăm bạn bè, ăn uống và mua sắm. Tôi sắm thêm được một số thứ cho căn phòng và giầy khăn mũ găng tay chuyên dụng cho trời tuyết. Dạo bộ ở Georgetown làm tôi nhớ đến những nét cổ kính ở New Orleans. New Orleans không được sang trọng và ngăn nắp như Georgetown nhưng 3 tháng rời New Orleans cũng là 3 tháng tôi thèm được ngồi ở những quán café ở uptown, thèm được ngồi làm việc/ đọc sách ở Rue de la Course hoặc PJ. Cách đây 5 năm, khi tôi chuẩn bị rời Việt Nam thì sóng thần xảy ra. Tôi nhớ các chuyến bay khi ấy đều hết vé và tôi phải bay vòng vèo qua châu Âu để sang Mỹ. Tôi ở New Orleans 4 năm 9 tháng – đúng ra là 4 năm 5 tháng vì tôi có 4 tháng học ở North Carolina sau bão Katrina. Trong 4 năm 9 tháng ấy tô...

Được và mất của 5 năm qua

Bai cua LUNG VU Nói được và mất nghe có vẻ to tát. Tôi suy nghĩ đơn giản, ai đến tuổi trưởng thành cũng phải tự quyết định cho mình một con đường đi riêng. Ai cũng đến lúc phải rời xa gia đình. Sống ở đâu cũng là sống. Trách nhiệm – bất kể là trách nhiệm gì– ở đâu cũng là trách nhiệm. Cho nên tôi không bàn đến cái “mất” ở đây vì tôi chả thấy mình mất gì – ngoài một chút cách trở xa xôi với gia đình. Cái được lớn nhất là những kiến thức chuyên môn tôi học được, từ một nền giáo dục hoàn toàn khác với Việt Nam. Tôi, được đào tạo là một Bác sĩ đa khoa lâm sàng ở Việt Nam với không một tí kiến thức đúng đắn về nghiên cứu, có thể hoàn toàn làm một nghiên cứu khoa học thực thụ một cách độc lập từ khâu thiết kế đến khâu cuối cùng là công bố (disseminate) kết quả, dù là học thuật (academic) thuần túy hay dạng kết hợp academic với programming/ intervention (dự án can thiệp). Và tất nhiên, kiến thức mở cho tôi cách cửa nghề nghiệp và ảnh hưởng đến tương lai. Cái được thứ 2 là sự thay đổi về nhân ...

LY LUAN

Dụng phải bài của Trương Thái Du. Chán. Đọc xong mà chả hiểu TTD định nói gì. Sức mạnh mềm VN lại đi ngoằng sang vài ý tưởng tôn giáo áp đặt và những suy luận thiếu cơ sở. Ví dụ đoạn dưới đây–điển hình của flaw và suy luận vô căn cứ: “Tôi không phủ nhận có sự hoài vọng dành cho mô hình dân chủ đa nguyên phương Tây trên con đường tự cường của đất nước này. Tuy vậy mô hình ấy mâu thuẫn đến độ một mất một còn với chế độ chính trị và nền tảng tư duy Nho – Khổng của xã hội Việt Nam hiện nay. Nó đặt tương lai dân tộc trước rủi ro quá lớn, hơn nữa dân chủ đa nguyên vẫn là một mô hình ngoại lai như Nho giáo, tất sẽ dẫn đến những xung đột dai dẳng và để lại di chứng khó lường cho văn minh Việt Nam.” Việt Nam làm gì có mô hình Tây phương nào mà đã dám nói nó mâu thuẫn với nền tảng tư duy Nho-Khổng? Rồi những suy loạn phía sau hoàn toàn không có cơ sở và vô cùng backward. Để sống trong một xã hội “bất ổn” – theo tưởng tượng và định nghĩa “bất ổn” của những người như TTD–mà ở đó con người có đủ qu...

Học trò đấm nhau – người lớn knock-out?

Cha ông ta có câu tổng kết đầy trải nghiệm và thâm thúy: “Nhà dột từ nóc”. Phải chăng, điều đó đang được chứng minh trong gia đình, nhà trường và xa hơn là cả xã hội, trong mọi mối quan hệ từ nhà ra đường, từ những người lớn đến trẻ em, rất dễ bột phát bạo lực. Các em học sinh hư, thích đánh nhau phải chăng chỉ là nạn nhân của một nền giáo dục mất gốc, đạo đức và niềm tin xuống cấp? Con trẻ đánh nhau- mong manh giữa trò nghịch và tội ác Chuyện đánh nhau của học sinh ở đâu cũng có, từ xa xưa đến bây giờ, xảy ra khắp thế giới, ở mọi quốc gia, từ xứ sở giàu có, văn minh tiên tiến, đến đói nghèo, lạc hậu, chậm tiến, không phải là chuyện riêng của Việt Nam ta. Một “cháu” đang làm bằng thạc sỹ email cho tôi nghe về thời đánh nhau học trò. Tan học đi qua bãi tha ma nếu thích đánh nhau thì cả bọn xông vào giằng co và vật, đè nhau ra. Thằng nào lấm lưng hoặc bị đấm đau thì xin thua. Đôi khi vài cậu cũng có thể gây chảy máu mồm hoặc sưng mí mắt. Từ chuyện trẻ con dễ dẫn đến mất lòng người lớn. N...

V¨n hãa licogi

NguyÔn B¸ Sü Em cø hái anh vÒ v¨n hãa LiCOGI Cã g× míi cã ®iÒu chi kh¸c biÖt HÑn em tr¶ lêi sau bao ®ªm thao thøc NgÉm nghÜ, ng¾m nh×n nh÷ng ®ång nghiÖp quanh ta. Trªn c«ng tr­êng heo hót ë n¬i xa, TÊm b¸nh tr­ng l•nh ®¹o trao ngµy tÕt ChÐn r­îu nång, Êm trong tõng khãe m¾t Xu©n xa quª mµ cø ngì ë nhµ. Anh em ta nµo ai biÕt th¸p ngµ Minh ®ang ë trong ng«i nhµ h¹nh phóc H¬i l¹nh mïa ®«ng, tÊm ch¨n kia cßn hÑp Nh­ng trong lßng Êm ¸p löa yªu th­¬ng. Th­¬ng tr­êng nay lµ b•i chiÕn tr­êng §Êu thÇu, thi c«ng biÕt bao khã nhäc ThiÕu vèn, thiÕu ng­êi cã ai chung søc GhÐ vai vµo t»m kÐn míi nh¶ t¬. Cïng đồng lòng x©y v¨n hãa Licogi. Nghiªm kh¾c víi m×nh, buån vui cïng ®ång nghiÖp G¸nh nÆng sÎ chia, miÕng ngon cïng th­ëng thøc Nh­ anh yªu em, nh­ vî th­¬ng chång. Xu©n vÒ råi sÏ tµn hÕt mïa ®«ng! V¨n hãa con ng­êi bao n¨m cßn t­¬i m•i Lèi sèng ®Ñp, b¹c tiÒn nµo mua ®­îc Cã ph¶i ch¨ng ®ã lµ v¨n hãa LICOGI

Kể chuyện Mỹ

Home tiger hay “gầm” nên có vấn đề về cổ họng. Đi bác sỹ khám mới biết bị ung thư tuyến giáp, phải đi mổ. Theo đuôi bạn bè giới thiệu nên chọn bệnh viện Johns Hopkins, nghe nói tốt nhất nước Mỹ. Lại nghe đồn, phẫu thuật cổ của Mỹ rất hiện đại, dùng phương pháp “đầu lìa thân”. Chữa amidal, họ cắt đầu ra để lên bàn, cái đầu cứ tiếp tục nói chuyện với người nhà, còn bác sỹ thì lấy dao khoét amidal. Xong xuôi, lấy đầu lắp vào và bệnh nhân tự đi metro về nhà Đưa bệnh nhân tới nơi mới biết là họ cũng làm như bên bệnh viện Đống Đa nhà mình. Cũng gây mê, rồi mổ như cắt tiết gà, hơn tiếng là xong. Chi phí chắc gấp 50 lần. Người nhà đến trông coi như đi du lịch, chả phải lo gì. Thấy bệnh viên có wireless còn viết blog chơi. Trong lúc chờ đợi tiger tỉnh sau cơn mê, lão HM đi ra ngoài thăm thú chụp ảnh thành phố Baltimore. Tuy thế, có thứ rất phức tạp như cắt bao qui đầu cho trẻ. Đi lại vài lần, khám thử máu chán rồi hẹn mấy tháng sau mới được… cắt với chi phí 5000$. Thế hệ già VN ta không biết q...

NGÔI NHÀ LICOGI

Kính tặng CBCNV TCty LICOGI Anh em ta từ những miền quê Từ thành phố từ xóm làng thân thiết Nơi non cao nơi mênh mông biển biếc Có duyên với nhau ta cùng hội tụ về Với hành trình là những chuyến đi Rầm rập máy xe tới miền đất mới Rừng thẳm núi xanh quê hương vẫy gọi Trái tim hồng và những mái đầu xanh Mỗi ngày qua ta xây những công trình Đường ta đó trải dài cùng đất nước Khánh Hòa Phả Lại Trà Khúc Quảng Ninh* Mộc Châu Sơn La Đường Hồ Chí Minh* Ngày ta đến còn núi hoang rừng vắng Buổi chia tay điện đã sáng bản làng Ngăn dòng lũ biến nước thành ánh sáng Góp cho đời ló dạng những bình minh Nghệ An A Vương Bản Chát Hương Điền* Bắc Hà Đồng Nai Sơrok Phu Miêng* Tiếng trẻ ê a học bài trong xóm nhỏ Đất nước vươn mình sau mỗi chuyến đi Ta về đây mái ấm LICOGI Tay chung tay xây những đô thị mới Mái ngói đỏ tươi bao lứa đôi mong đợi Còn bao nhà trong mái lá đếm sao Giàn giáo lên dần vươn giữa trời cao Trên nền móng vững bền LICOGI ta đấy Thật tự hào mỗi sớm mai thứ...

BẢN ĐỒ ÁN.

Hình ảnh
BẢN ĐỒ ÁN. Đồ án thầy giao ta đang làm dở.  Cũng gần xong, thôi để đó lên đường  Ta mang trong mình tiếng gọi của tiền phương   Đồ án mới là công trình của Đảng.  Bãi đất san cả Đông Dương hùng tráng   Một chiến trường với hàng triệu điểm cao.   Trong phương án thi công ta đã chọn máy đào   Nhưng thêm trọng pháo xe tăng và mích gầm gió lốc.   Hướng vận chuyển trung bình là Nông Pênh, Băng Cốc  Là Viên Chăn, là Huế, Sài Gòn   Là những binh đoàn Si ríc lon lon   Là mấy chục vạn quân của bầy Mỹ Ngụy.   Mục tiêu đó, hãy tiến lên đồng chí  Nhằm thẳng quân thù ta trút đạn hờn căm   Ôi! Những đêm trên đệm lá ta nằm  Hay vượt Trường Sơn qua đèo qua suối.   Sỏi chạy theo chân dép ta mòn bao lối   Ta cưỡi chín rồng bay lượn khắp Đông Dương    Huế thân yêu!   Anh với em ta đã hẹn hò.   Anh sẽ đến với em trong một ngày nắng đẹp....

Tôi mong gì ở lãnh đạo?

Tác giả: Giáp Văn Dương Công việc của lãnh đạo, ở bất cứ quốc gia nào, dưới bất cứ thể chế nào, cũng đều nhằm chăm chút cho đời sống của dân được tốt hơn, thể hiện ở nhiều mức độ và tầng nấc khác nhau. Lãnh đạo đóng vai trò ngày càng quan trọng trong bối cảnh khủng hoảng và biến động toàn cầu xảy ra với mật độ ngày càng cao, trên tất cả các lĩnh vực kinh tế, chính trị, xã hội, văn hóa, hợp tác và cạnh tranh quốc tế... Thực tế cho thấy, một quyết định đúng của lãnh đạo có thể rút ngắn khoảng cách phát triển của đất nước hàng chục năm. Còn một quyết định sai sẽ không chỉ kéo tụt lùi một khoảng thời gian tương ứng, mà còn bắt nhiều thế hệ con cháu phải trả giá bằng nghèo nàn lạc hậu, thậm chí bằng cả sự tồn vong của cả một dân tộc. Vậy, với tư cách một công dân quan tâm đến tình hình đất nước, tôi mong đợi gì ở lãnh đạo? Lắng nghe dân, hiểu dân Tôi mong lãnh đạo lắng nghe dân và hiểu dân. Công việc của lãnh đạo là gì, nếu không phải là phục vụ nhân dân. Lương bổng của lãnh đạo từ đâu ra, ...

Mùa xuân của tư duy và hành động

Tác giả: Lê Đăng Doanh Bài đã được xuất bản.: 02/02/2010 14:35 GMT+7 Nhìn lại thập kỉ qua, chúng ta tiếp tục tăng trưởng về lượng trên những gì thiên nhiên đã ban tặng nhưng đạt được quá ít thay đổi về chất và chưa tạo được cơ sở nào cho một đột phá trong tương lai. Trong thời khắc thiêng liêng giao thời, kết thúc năm cũ, đón năm mới, mỗi người trong chúng ta đều dành cho riêng mình những phút suy tư, nghĩ về những việc trong năm cũ, những điều đã làm được và chưa làm được, nghĩ về năm mới với những dự báo, những dự định, hoài bão cho đất nước, cho dân tộc, trong đó có cá nhân mình. Suy nghĩ để hành động, vì tất cả đều bắt đầu bằng hành động mới đi đến biến đổi hiện thực. Năm Canh Dần 2010 này là năm cuối cùng của một thập kỉ, cũng là dịp để ta nhìn lại cả mười năm qua và dự tính công việc cho mười năm tới. Tiếp theo những năm đầu cải cách và hội nhập trong những thập kỷ 1990, trong thập niên 2001 - 2010 này, Việt Nam đã tiếp tục có những thành tựu nhất định và vẫn được Ngân hàng Thế g...

Tắt lửa tối đèn có ai?

Nguyễn Chí Thành Thời báo Kinh tế Việt Nam 07:41' AM - Thứ ba, 09/02/2010 Nhiều người bảo, Tết bây giờ nhạt hơn trước. Dẫu ăn ngon, mặc đẹp hơn. Cái sự háo hức, vui như Tết cũng nhạt hẳn. Có thật mọi thứ đều nhạt đi? Tình người là “muối đời” mặn nhất. Muối mà còn nhạt thì biết lấy gì bỏ vào cho mặn? Hay là đã qua thời, thiếu đủ mọi thứ, người ta phải tựa vào nhau, xích lại gần nhau? Nay thì no và ấm, xóm giềng hoá thừa. Tắt lửa đã có bếp ga, bếp điện. Tối đèn thì có đèn xạc. Bước sang thời “Đèn nhà ai nhà nấy rạng” rồi sao? Tôi nhớ, cách đây hơn hai chục năm, nơi tôi ở gọi là xóm “cấp bốn”. Mái lợp ngói, nhiều chỗ vá víu giấy dầu. Mưa rào là dột tứ tung phải hứng xô thùng, nồi chậu. Mùa hè hầm hập như hoả lò. Xóm cấp bốn nhưng dân “cấp cao”. Toàn nghệ sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ, nhà thơ, nhà báo và nhà giáo. Nhà nọ ngăn nhà kia qua vách cót ép. Đố ai ăn giấu, ăn diếm được. Trẻ khóc, vợ chồng thủ thỉ giữa đêm khuya nghe như sát bên tai. Sống tập thể, chen chúc mãi hoá quen. Sống khép kí...

NGÔI NHÀ LICOGI

Kính tặng CBCNV TCty LICOGI Anh em ta từ những miền quê Từ thành phố từ xóm làng thân thiết Nơi non cao nơi mênh mông biển biếc Có duyên với nhau ta cùng hội tụ về Voi hành trình là những chuyến đi Rầm rập máy xe tới miền đất mới Rừng thẳm núi xanh quê hương vẫy gọi Trái tim hồng và những mái đầu xanh Mỗi ngày qua ta xây những công trình Đường ta đó trải dài cùng đất nước Khánh Hòa Phả Lại Trà Khúc Quảng Ninh Mộc Châu Sơn La Đường Hồ Chí Minh Ngày ta đến còn núi hoang rừng vắng Buổi chia tay điện đã sáng bản làng Ngăn dòng lũ biến nước thành ánh sáng Góp cho đời ló dạng những bình minh Nghệ An A Vương Bản Chát Hương Điền Bắc Hà Đồng Nai Sơrok Phu Miêng Tiến trẻ ê a học bài trong xóm nhỏ Đất nước vươn mình sau mỗi chuyến đi Ta về đây mái ấm LICOGI Tay chung tay xây những đô thị mới Mái ngói đỏ tươi bao lứa đôi mong đợi Còn bao nhà trong mái lá đếm sao Giàn giáo lên dần vươn giữa trời cao Trên nền móng vững bền LICOGI ta đấy Thật tự hào mỗi sớm mai thức dậy...
Hình ảnh
 

sai gon 2009

Hình ảnh