Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

Tiền ở đâu ra?




Xe bán hot dog ở Amsterdam.

Blog HM ủng hộ TPO đang mở mục “Kinh doanh từ 1 triệu đồng” nên viết entry này. Mong các bạn đóng góp thêm các mẹo làm giầu. Ai có cao kiến gì hay thì comment thêm phong phú.

Bạn đọc có thể phản hồi trực tiếp trên diễn đàn hoặc gửi thư chia sẻ ý tưởng về email thegioitre@tienphong.vn.


Người gác cổng trường thành tỷ phú vì bán hot dog

Hồi ở Sofia (Bulgaria) những năm 1986-1988, HM rất thích đọc tiếng Anh. Làm Cộng tác viên KH nên được tiền trọ ở nhà riêng. Bà chủ có tủ sách trong phòng khách nên HM toàn đọc chùa, đủ loại từ tiếng Anh đến tiếng Nga, thậm chí cả tiếng Bulgaria.

Có chuyện vui viết bằng thứ tiếng Anh đơn giản (dành cho người đang học ngoại ngữ) về một người gác cổng trường ở một nước phương Tây, sau trở thành tỷ phú đô la, mình nhớ mãi. Không hiểu chuyện này bịa hay thật.

Số là ông ta đã làm trong trường đó mấy chục năm và sắp về hưu. Một người cần mẫn, luôn đúng giờ, tính tình hòa đồng nên cả trường ai cũng quí, dù ông không hề biết chữ.

Cho đến một hôm, ông hiệu trưởng mới được thay về, tuyên bố cải tổ hệ thống quản lý. Có thêm mục, ai đến văn phòng hay ra về đều phải ký vào sổ trực.

Sau một tháng thì bác gác cổng trường bị hiệu trưởng gọi lên chất vấn “Tại sao tôi đã qui định là ai cũng phải ký sổ mà ông không làm”. Bác đành thú nhận “Dạ thưa ngài, tôi không biết chữ”.

Người hiệu trưởng tỏ vẻ không hài lòng, ở một nơi giáo dục làm người không thể có nhân viên mù chữ. Thế là ông mất việc với một cục tiền nhỏ đền bù.


Hot Dog - món chó nóng

Về quê hương trong mùa đông lạnh lẽo, lòng buồn vô hạn, không biết đi đâu về đâu. Lang thang mãi, ông thấy đói và tìm món hot dog (bánh mỳ kẹp thịt nóng) quen thuộc ông hay mua cạnh trường cũ. Ông nhận ra cả vùng quê ông ở không có một quán bán thứ bình dân này. Và ý nghĩ kinh doanh hot dog nảy ra từ đó.

Ông bỏ tiền sắm cái xe đạp, hai thùng đựng bánh có ủ nóng và đi quanh vùng rao bán. Không ngờ sau ngày đầu tiên ông đã kiếm mấy chục đô la tiền lãi.

Thế rồi kinh doanh mở rộng, thêm chiếc xe kéo, rồi mua ô tô cũ đi xa hơn, lãi nhiều lên. Ông thuê cửa hàng, vay ngân hàng, mở đại lý và cuối cùng có cả một máy bay vẽ biểu tượng hot dog mang tên ông.

Tin về người bán hot dog giầu có đến tai các nhà băng. Một chủ nhà băng tìm gặp và yêu cầu ông đầu tư. Ông không ngần ngại nói “Tôi sẵn sàng chung vốn 500 triệu đô la”.

Sợ mình nghe nhầm và để cho chắc chắn, tay chủ nhà băng đưa tờ hợp đồng soạn sẵn và đề nghị ông ký. Ông thú thật “Tôi có thể điểm chỉ vì tôi không biết chữ”

Ông chủ nhà băng bỏ cặp kính xuống bàn và sững sờ “Tôi không thể hiểu nổi. Ông không biết chữ mà còn làm ra lắm tiền thế. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông được học hành đến nơi đến chốn”.

Người bán hot dog tỷ phú thản nhiên “Nếu tôi biết chữ thì tôi đang làm người gác cổng trường”.

Cô gái vẽ má…ăn tiền

Có cô bé khá xinh và năng động. Nàng rất thích trang điểm, vẽ vời cho mình chán thì quay sang giúp bạn cùng lứa. Chỉ vài đường nét bút chì, quét phấn qua loa, khuôn mặt bình thường thành xinh đẹp. Đám bạn gọi nàng là Quyên Laurel vì giỏi nghề dùng đồ mỹ phẩm rẻ tiền. Nhưng bà mẹ thì ghét cay đắng vì tính con gái ăn diện.


Vẽ má ăn tiền. Ảnh minh họa

Thời học phổ thông , gia đình vẫn chu cấp tiền ăn học. Nhưng vào đại học, bỗng bà mẹ tuyên bố xanh rờn “Muốn vào tiếp đại học, phải tự lo trang trải học phí và sách vở. Bố mẹ chỉ nuôi cơm và cho vài bộ quần áo hàng năm”.

Cô vào buồng riêng khóc vùi mấy ngày liền. Khi biết nước mắt không thể lay chuyển được người mẹ “vắt cổ chày ra nước”, cô quyết định đi vay tiền để kinh doanh.

Một người bạn trai khá giầu lại ga lăng tặng 100.000 đồng (thời giá năm 2000) làm vốn và đùa “khi nào thành tỷ phú hãy trả lại, và nhớ là trả lãi thành 10 triệu đồng”.

100.000 nghìn đồng lúc đó tương đương khoảng 1 triệu đồng bây giờ. Một cô gái 17 tuổi xinh đẹp vừa tốt nghiệp phổ thông làm gì với 100.000 đồng để thành tỷ phú. Hôm sau, anh bạn rủ đi xem bóng đá. Vào sân phải mua cờ quạt, băng rôn, mũ và kể cả trang trí mặt.

Thấy mấy anh chị sinh viên trẻ hỏi “vẽ mặt không em”, cô cũng thử. Chỉ sau hai phút cô đã có trái bóng trên má bầu bĩnh. Nhiều chàng nhìn theo đắm đuối, không hiểu là mê bóng hay cái má của nàng với…giá 10.000 đ. Khi biết nguyên vật liệu chỉ khoảng 2 nghìn thì cô hiểu là người ta đã lãi 5 lần khi vẽ má, mà nghề vẽ vời trên mặt của cô thuộc vào hàng siêu đẳng.

Họ làm được, tại sao mình lại không dám. Nghề vẽ mặt cho cổ động viên cần phải xinh và cười tươi, nàng có cả hai. Sắm chiếc váy hơi cộc so với bình thường một chút, chân dài, son phấn lên chút thì nàng thành “hoa hậu” trước cửa sân vận động.

Khách đông như kiến. Các chàng thanh niên chỉ thích đôi tay và cái bút của nàng “sờ” lên má nhiều hơn là vẽ quả bóng hay cờ Việt Nam. Kèm thêm bán cờ, áo mũ, buổi đầu tiên, nàng tăng vốn từ 100.000 thành 1 triệu.

Nàng tiếp tục đứng đường, cười nhí nhảnh, vẽ má… ăn tiền. Được 20 triệu đã đủ tiền học. Sau đó thêm vài trận trên sân Mỹ Đình, nàng đã sắm chiếc Spacy. Ai cũng lắc đầu không hiểu tại sao “vẽ má người” lại thành triệu phú.

Sau hai năm đủ vốn, mở cửa hàng kinh doanh quần áo, đời cứ thế phất lên và nàng thành tỷ phú lúc nào không biết. Giờ nàng đã tốt nghiệp đại học, tiếng Anh như gió, chủ vài cửa hàng kinh doanh mỹ phẩm ở Hà nội.

Tìm gặp người bạn cũ để trả số tiền 100.000đ thì cậu bạn trai trêu “vẽ cho tớ trái tim trên má”. Nàng vào buồng, lấy son vẽ lên môi hình trái tim và ra kêu cậu bạn “Đưa má đây” rồi in luôn lên đó một nụ hôn “Cái này hơn cả 10 triệu đồng đó”. Hai người cùng vui vẻ.

Thay cho lời kết

Bạn có tin hai câu chuyện này không thì tùy. Có điều chắc chắn, bài học ở đây là, nếu bạn muốn kiếm tiền thì lúc nào cũng được, bắt đầu lúc nào cũng xong, vốn nhiều hay ít không quan trọng và để làm giầu thì không bao giờ muộn. Nếu thấy từ 100.000 đồng mà kinh doanh ra lãi 100.001 đồng là bạn có thể kiếm tiền.

Ai từng nghe lời hát của nghệ sỹ Canada Barenaked Ladies “If I Had A Million Dollars – nếu tôi có 1 triệu đô la” sẽ thấy toàn là lơi khuyên mua sắm. Nào là mua xe hơi, sắm nhà, mua đồ đạc hay kể cả mua tình yêu. Chỉ có điều 1 triệu đô la đó sẽ tiêu tan. “If I had a 1,000,000 I’d be RICH! – nếu có 1 triệu đô la thì tôi sẽ thành giầu có” như câu kết của bài hát chưa chắc đã đúng vì 1 triệu kia không sinh lời.

Miệng ăn núi lở, hôm nào đó anh ta sẽ đứng đường vẽ cờ như cô bạn trên kia hay bác già gác cổng trường bán hot dog. Nhưng thần may mắn chưa chắc đã mỉm cười với một người chỉ quen thói chi tiêu mà không biết làm cách nào kiếm thêm tiền.

Hiệu Minh. 7-10-2010



This entry was posted on Monday, October 18th, 2010 at 1:19 am and is filed under Văn hóa Giáo dục. You can follow any responses to this entry through the RSS 2.0 feed. You can leave a response, or trackback from your own site.
35 Responses to Tiền ở đâu ra?
Đàm Sơn Toại says:
October 20, 2010 at 2:04 am

Cháu nghĩ rằng kiếm tiền cần rất nhiều yếu tố, trong đó có cái duyên của nhân vật chính. Chị dâu của cháu là một điển hình như vậy.

Chị tốt nghiệp sư phạm ngoại ngữ, xin vào trường cấp ba công lập gần nhà và tính chuyện lấy chồng. Con gái như thế được xem là ổn định. Nhưng để trở thành cô giáo ngoại ngữ gia đình phải có sẵn 40 triệu (thời giá năm 2001). Không tiền thế là ước mơ thành cô giáo tạm thời gác lại.

Tiếp tục công việc thời sinh viên – bán hàng thuê trên phố cổ – chị duy trì cuộc sống xa nhà. Cũng thời gian này chị nhận thấy cơ hội kinh doanh và quyết định mở cửa hàng riêng. Có chút tích lũy cộng với vay mượn từ người thân, cửa hàng của chị cũng được khai trương vào cuối năm 2002. Tuy nhiên, trong lúc còn đang hân hoan thì dịch SARS đã tước đi cơ hội kinh doanh của chị. Phố cổ Hà Nội không thấy bóng dáng khách du lịch. Đóng cửa hàng. Trả lại nhà. Bồi thường hợp đồng. Đồ đạc, hàng hóa gửi nhờ mỗi nhà một ít. Hồi đó, cháu thuê cả căn hộ nên toàn bộ tủ, kệ, giá để hàng xếp đầy một phòng.

Vậy mà chị vẫn không bỏ cuộc. Đầu năm 2004, cửa hàng được mở lại ở một địa chỉ khác. Công việc kinh doanh bắt đầu tiến triển từ ngày đó. Vốn xuất thân từ làng nghề nên chị hiểu rất rõ sản phẩm của mình. Đặc biệt là có được nguồn hàng giá rẻ và có độ tin cậy cao. Lợi nhuận đã có sau tháng kinh doanh đầu tiên.

Sau đó, với sự hỗ trợ của chồng (anh trai cháu), chị bắt đầu nhận đơn đặt hàng và gửi ra nước ngoài. Lợi nhuận tăng cao nhờ những hợp đồng nho nhỏ như vậy.

Chị dâu của cháu là thế. Ước mơ làm cô giáo không thành mà nay đã thực sự là “con buôn”. Gọi là con buôn nhưng chị không có kế hoạch kinh doanh nào rõ rệt. Chỉ biết bán những gì mà làng mình làm ra, mình biết rõ về nó và thấy có người khác bán được, thêm khả năng tính nhẩm nhanh (để tính tiền cho khách!), thế là xong. Tuy nhiên, tính tình xởi lởi, cộng với vốn tiếng Anh, tiếng Pháp chị đã tìm được cơ hội cho riêng mình.

Nhưng không phải ai cũng gặp thuận lợi như chị. Tưởng ngon ăn với sản phẩm đó nên hai vợ chồng cháu quyết định bỏ ra mấy chục triệu lấy hàng mang sang Úc bán thử. Đã 2 tháng nay, Chủ nhật nào cũng vậy, bắt con dậy từ 6 giờ sáng. Cả nhà và hàng lên xe đến chiều mới về. Mệt mỏi mà tiền bán được không đủ vốn và những chi phí khác. Vợ chồng thỉnh thoảng lại gắt gỏng nhau. Trong khi chi phí cơ hội là con và vợ được ngủ và nghỉ cả ngày, cũng công sức ấy cháu đi làm kiếm được $100!

Thế mới biết kiếm tiền chẳng dễ!
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 20, 2010 at 1:43 pm

Trời ơi, ĐST kể hay quá trời. Nhưng đoạn đi bán hàng bên Úc nghe thương quá.

Bạn Ngọc Dung vừa kể chuyện về con gái mới sang DC. Cháu 12 tuổi, biết thổi sáo. Cháu hỏi mẹ là hôm nào cho con đi thổi sáo ở metro để kiếm tiền. Bạn có thể tin được điều đó không. Chuyện thật 100%.

Hôm nào cháu đi thổi sáo, nhất định chú HM sẽ đi theo típ cho 1$ và chụp ảnh đưa lên blog.
1
0





Đáng yêu quá!

Hôm nào cô bé đi metro tiềnbác cho hai ông tướng nhà bác đi cùng để chúng học thêm được một điều thú vị nhé!
0
0



Đàm Sơn Toại says:
October 21, 2010 at 12:44 am

Hì hì …cháu tin chứ!

Với rất nhiều người, họ kiếm tiền không quá khó là nhờ vào những đặc điểm cá nhân phù hợp với hoàn cảnh cụ thể. Con gái của chị Ngọc Dung là đam mê thổi sáo. Đam mê mà lại có tiền chính đáng thì còn gì bằng, bác HM nhỉ!

Còn cháu thì số nghèo về tiền bạc rồi . Vì thế, đang cố gắng giầu đường … con cái!
0
0


Tiền ở đâu ra? | Finance Planet says:
October 20, 2010 at 1:10 am

[...] Tiền ở đâu ra? [...]
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Thanh Chung says:
October 19, 2010 at 5:31 pm

Chào TC
Anh Hiệu Minh ơi,

Có người post comment nay bên nhà em. Anh có thể giúp em trả lời được không? Vì em không được ở Thủ đô như anh. Cám ơn anh nhiều.

Mình có thú chơi thả diều ( Diều sáo). Sắp tới mình qua Mỹ chơi ít ngày và có ý định thả diều
Bạn có thể cho mình biết một số thông tin sau: Ở thủ đô HK có không gian để thả diều không?
Muốn kiếm một cây tre Giống như tre VN có được không( Vì muốn sang đó mới làm diều kẻo mang từ nhà đi cồng kềnh lắm).Muốn mua dây dù thì mua ở đâu?
Mọi thông tin gừi theo: donguyengia@gmail.com
Chân thành cảm ơn bạn nhiều!
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 5:45 pm

Cảm ơn bạn TC đã có nhã ý hỏi về thả diều. National Mall là nơi có cái bút chì (Tháp tưởng niệm Washington) đứng giữa nhà tưởng niệm Lincoln và Capitol Hill. Một bãi cỏ rộng mênh mông, chiều dài 3 km, rộng 1km tha hồ mà chạy.

Ở đó thả diều và chụp ảnh lưu niệm thì nhất rồi. Chụp ảnh với người yêu dấu còn đẹp nữa, Thanh Chung à, vì nó rất Mỹ và rất lãng mạn. Tới đó là quên luôn mọi thứ ở VN đau khổ.

Bên Mỹ cũng bán diều nhưng toàn của TQ sản xuất, bằng nilon. Chưa thấy ai làm diều tre. Nên mang tre sang (đã vót sẵn), giấy và keo, dây thì khỏi lo. Ở cửa hàng CVS cũng có. Sáo thì rất cần mang từ VN sang.

Mùa này thả diều cũng khá hay. Nhưng mùa hè vào độ tháng 4, đi xem hoa anh đào nở, người ta nô nức hứng tình vì mùa xuân nên càng đẹp.
5
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
người qua đường HN says:
October 19, 2010 at 4:59 pm

Câu hỏi “Tiền ở đâu ra” rất thú vị và ngày nay rất được các bạn trẻ quan tâm lắm lắm!

Quan chức thì không phải đặt câu hỏi đó vì khi ngồi được vào chiếc ghế quyền lực thì tiền sinh ra từ chiế ghế quyền lực đó một cách tự động .Họ chỉ còn mỗi một nỗi lo là làm sao tiêu cho hết , cho đã và cho tiêu sạch cả các giá trị của đạo làm người!

Anh bạn Nguyễn Hoàng của tôi cách đây gần chục năm có bài viết bàn về chủ thuyết của đạo làm giàu dưới tiêu đề “: Làm giàu: Cho nhiều hơn nhận”. Bài có thể giúp các bạn trẻ có một góc nhìn triết học sáng rõ hơn về sức sống bất diệt của nền kinh tế hàng hóa mà chủ thể của nó là các doanh nhân , về “Bàn tay vô hình ” dẫn dắt giới doanh nhân bieeswt làm giàu và làm cho xã hội phat triển lần đầu tiên được nêu lên bởi nhà kinh tế học nổi tiếng A.Schmidt,.

Muốn gửi cho HM-Blo tham khảo , muốn xin lại Email của HM!
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 5:51 pm

Gửi email cho bác rồi đó. Hẹn ăn sáng lần sau ở HN nhỉ?
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
PHẠM THANH says:
October 19, 2010 at 3:41 pm

Kg bac HM, tôi đã sửa lại email trong đ/c đính kèm
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Lây lất says:
October 19, 2010 at 3:20 pm

Bravo bác HM, rất thích hai câu chuyện bác vừa kể và cũng mong được các bác kể thêm những câu chuyện khác. Ngoài ra,các vị đang làm nghèo đất nước nếu được, xin ghé thăm blog của bác HM để mà học hỏi cách làm giàu chính đáng, và nếu có thể, các vị phổ biến luôn những cách làm nghèo đất nước để mọi người khỏi phạm phải những sai lầm chết người đó. Mong thay mong thay
2
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 3:26 pm

Bàn về cách làm nghèo đất nước mới hay, bravo bác Lây Lất…

Ý tưởng tuyệt vời.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
nicecowboy says:
October 19, 2010 at 2:33 pm

“Đại phú do thiên, tiểu phú do cần”.

Với số vốn nhỏ nhoi như trên, NCB không tin người ta có thể trở thành người rất giàu (đại phú) được, nhưng người ta có thể thay đổi số phận của mình (giàu vừa đủ thôi : tiểu phú) nếu có ý chí, nghị lực, cộng với một ít hiểu biết, thông minh. Và theo như câu ngạn ngữ trên, việc trở thành rất giàu thì ngoài ý chí và nổ lực tự thân thuộc chủ quan , còn phải tùy thuộc phần lớn vào “số mệnh”, hay “dịp may”, hay nói duy tâm là nhờ trời. Còn nói theo khoa học một tý, thì đó là cơ hội (good opportunity)

Cơ hội trở nên đại phú có thể đến với bất cứ ai, ít nhất một lần trong đời mỗi người, nhưng không phải ai cũng trở nên đại phú khi có cơ hội ! tại sao vậy ? đó là vì một số người đã biết chuẩn bị trước , đã tự trang bị đầy đủ cho họ những yếu tố cần thiết (mục tiêu, kiến thức, kỹ năng, nỗ lực, …) để có thể nắm bắt lấy ngay cơ hội khi nó đến , và phát huy tối đa cơ hội đó, làm bệ phóng để nhanh chóng thay đổi số phận mình.

Ngược lại, có những kẻ cũng đã nhiều lần được thần may mắn gõ cửa, cơ hội tốt đến với họ không phải là ít, nhưng tiếc thay họ đã luôn luôn để lỡ, vuột mất những cơ hội đó trôi qua, và sau này họ hối tiếc sao lúc đó mình không làm như thế này, thế kia … Đó là vì họ không biết tự chuẩn bị cho mình phải làm gì khi cơ hội đến, để tận dụng cơ hội đó.

Như vậy, không phải Ông trời đối xử bất công với ai : người thì được may mắn làm giàu, người thì không. Ông Trời luôn luôn cho mọi người những cơ hội, có thể sớm hoặc muộn, nhiều hay ít, nhưng vấn đề là người đó có thể nắm bắt lấy cơ hội đó hay không, để đổi đời. Tôi nhớ có câu nói đại khái như thế này : Nhà nước….không thể làm cho mọi người đều giàu như nhau, nhưng tạo cho mọi người cơ hội làm giàu như nhau . (thay vì là ông Trời, thì ở đây nói đến một Nhà nước văn minh, công bằng.. cũng như thế)

Vậy thì các bạn trẻ, trong lúc cơ hội thật tốt để trở nên “đại phú” chưa đến với chúng ta, thì chúng ta cũng có thể trở thành “tiểu phú” nếu biết nỗ lực, cần cù, học hỏi tăng kiến thức, có mục tiêu … Mặt khác, các bạn cũng phải chuẩn bị sẳn sàng, nếu ngày nào đó cơ hội tốt vụt đến với bạn (rất nhanh, và không nhiều đâu) thì bạn có thể nắm lấy nó ngay, không để nó trôi qua vô ích rồi sau này nhìn lại mà hối tiếc.

Tôi đã để lỡ một cơ hội tốt, rất tốt trôi qua lúc nhỏ, và hối tiếc mãi. Nhưng nhờ đó, tôi rút ra bài học kinh nghiệm, tự thân chuẩn bị để đón một cơ hội mới. Và quả thật tôi đã đoán đúng và được đền đáp xứng đáng dù không bằng cơ hội trước.

P/S : thời buổi này với số vốn nhỏ nhoi 1 triệu đồng sao mà làm giàu nỗi ?! tuy nhiên, nếu các bạn có chút kiến thức về kinh tế, tài chính, biết sử dụng đòn bẩy tài chính (dùng uy tín, dùng quan hệ… để vay tiền thay vì chỉ dùng vốn tự có) thì khả năng làm giàu sẽ nhanh chóng hơn. Tích lũy tư bản trong giai đoạn khởi nghiệp là lậu nhất : có thể phải mất trong 5 năm đầu thì số vốn 1 triệu mới tăng lên 50 triệu ; tuy nhiên sau đó chỉ trong 1 năm thì sô vốn 50 triệu đó có thể nhanh chong tăng lên 100 triệu. Vậy thỉ tại sao để lỡ mất 5 năm đầu như thế, nều bạn biết tận dụng các đòn bẩy tài chính, vay 50 triệu để sau 1 năm tích lũy được thêm lãi 50 triệu …

Nicecowboy rất thích bàn luận về kinh tế tài chính, tuy nhiên trong phạm vi bài này thì có lẽ là không thích hợp lắm.
1
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:35 pm

Đề nghị bác NCB cho một entry đi nào. Tôi tin bạn đọc sẽ rất mê cách đặt vấn đề của NCB.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
nicecowboy says:
October 19, 2010 at 2:55 pm

hehe, bác chủ nhà ơi, nhớ lần bác vào thăm chuồng bò của Cowboy, tớ có nói là lười viết và giữ nhà lắm, chỉ thích đi giang hồ mà bắn súng, ném đá (?) thôi. Mà NCB có nói rồi là luôn luôn đọc và ủng hộ HM, bất kỳ lúc nào có entry hợp gu thì sẽ còm ngay mà.

Có bạn đọc đề nghị gửi bài cho HM đó, edit lại và post cho vui. Rồi còn nhà báo Kỳ duyên, Ngọc Vũ… hợp tác nữa đó, không lo bận rộn không viết được nhiều nhé !
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

phamthanh says: says:
October 19, 2010 at 11:59 am

Bác HM ơi, tôi có mấy người bạn hỏi nếu có bài viết (không chỉ riêng cho chủ đề này) muốn gửi cho bác để bác đăng (nếu thấy hợp). Vậy gửi bằng cách nào?
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:33 pm

Sẽ có thư riêng cho bác. Thanks.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:53 pm

Vừa email cho bác PT nhưng email bác cung cấp không có trên mạng. Bác thử xem lại nhé.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Trần Thanh Vân says:
October 19, 2010 at 7:38 am

Tôi rất tán thưởng đề tài này của HM, không phải chỉ để cổ vũ ý chí làm giầu, bởi vì tiền mà ai chẳng thích, nhưng quan trọng hơn nữa là kiếm tiền một cách thông minh nhất và trong sạch nhất để có tâm hồn thanh thản và được “Thiên hạ” nể trọng. Tôi xin kể một chuyện thật về mình để các bạn trẻ hơn tôi suy ngẫm rồi tự tìm ra cách thức cho riêng mình.
Chuyện như sau
Tại hội thảo tổng kết Dự án “XÃ HỘI MINH BẠCH VÀ BỀN VỮNG NẰM TRONG TAY THẾ HỆ TRẺ” của Trung tâm LIVER & LEARN For Environment and Community do Đại sứ quán Phần Lan tài trợ, tổ chức tại Hà Nội ngày 16/7/2010, tôi được các cháu sinh viên bố trí ngồi ở Chủ tịch đoàn, cạnh ngài Đại sứ Phần Lan PEKKA HYVONEN.
Khi được hỏi về kinh nghiệm đã phản biện thành công một số Dự án Quy hoạch thiếu minh bạch tại Hà Nội, đóng góp tích cực vào việc chống tham nhũng.
Tôi trả lời rằng tôi không có kinh nghiệm gì ngoài việc phải học tập & nghiên cứu cho kỹ cho sâu, để nhanh chóng nhận ra những sai trái đang diễn ra trong các Dự án Quy hoạch ở xung quanh mình và đã cố gắng lao động có hiệu quả, để kiếm được nhiều tiền thì sẽ không bị lóa mắt trước đồng tiền của người khác và cũng không để cho ai cướp đồng tiền trong sạch của mình.
Rôi tôi kể cho các cháu SV nghe chuyện hồi Cải cách ruộng đất năm 1956-1957, gia đình tôi bị quy là phản động và bị đuổi ra khỏi khu gia đình của cơ quan Bộ Ngoại giao ở nhà số 7 phố Chu Văn An Hà Nội. Mẹ tôi phải đi thuê căn phòng xép chỉ rộng 10m2 ở 12 phố Lê Trực để cả nhà ở tạm, mẹ phải mở quán bán xôi chè, bán bún xáo vịt, làm dấm, ngâm giá …để có tiền cho chị em tôi ăn học.
Để giúp mẹ, em tôi mới 10 tuổi phải đan len thuê, còn tôi hôm nào đi học về, tôi cũng hòa vôi vào nước nóng vặt sạch lông 2 con vịt cho mẹ nấu xáo măng. Tôi cũng học được cách cắt những khoanh dứa thả vào chum dấm, khiến cho dấm của nhà tôi trong vắt, mầu vàng tươi, có mùi thơm đặc biệt nên luôn luôn có người đến mua với giá cao.
Sau này sửa sai rồi, chị em tôi đều được đi học ở nước ngoài và đều thành công trong công việc chuyên môn của mình nhưng chúng tôi không bỏ thói quen lao động.
Có điều lao động của chúng tôi bây giờ có trí tuệ hơn và có hiệu quả hơn ngày xưa nhiều lắm.
5
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:30 pm

Tuyệt vời, chị TT Vân ơi. Nhớ lần gặp chị ở HN tại gia đình nhà bác “Qua đường”. Hẹn lần sau sẽ đến nhà KTS chơi. Nhà HM ngay cạnh làng Võng Thị đó.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Trần Thanh Vân says:
October 20, 2010 at 1:41 am

Được HM Reply làm tôi phấn chấn lắm, nên tôi mạnh dạn R-Reply nữa đây.
1- Nhân bàn đến Topic “KIẾM TIỀN” thì tôi muốn HM và các bạn bàn thêm một chút đến hai chữ “LÀM GIẦU” nữa.
Từ lâu lắm rồi tôi được thầy tôi giải thích rằng: “Thượng đế cho mỗi chúng ta một con số ân huệ giống nhau, trong đó có Tiền tài, Danh vọng, Trí tuệ, Địa vị, Sức khỏe và Hạnh phúc gia đình. Không ai được tất cả, nếu cái này quá nhiều thì cái kia phải ít đi và nếu ai đó quá tham lam, cái gì cũng muốn hơn người thì có khi sẽ bị đòi lại tất cả”
Bởi vậy mỗi người phải biết tựđiều tiết và phải tự thấy trong đời mình cái gì là cần nhất. Riêng tôi, tôi thấy TIỀN là rất cần, nhưng TIỀN chỉ là phương tiện cho tôi làm việc khác mà thôi. Tôi nhớ lại cái ngày chúng tôi bị đuổi ra khỏi căn biệt thự ở số 7 Chu Văn An, mẹ tôi dắt díu 2 chị em tôi và 2 người con ông bác tôi đi tìm chỗ ở, mẹ tôi nói “Các con ơi, cái gì cũng có thể mất hết. Riêng cái chữ trong đầu là tài sản lớn nhất thì quyết phải giữ lấy!”.
Rồi mẹ tôi đi làm đủ nghề để kiếm tiền nuôi chúng tôi ăn học như tôi đã kể. Tôi nghiệm lại trong đời mình, tôi đã nhiều lần mất trắng thật, nhưng nhờ có CÁI CHỮ, nên tôi lại có lại tất cả. Riêng TIỀN BẠC, chẳng nhiều nhưng đủ dùng cho yêu cầu của mình. Tôi cho rằng như vậy là ĐỦ GIẦU.
2- Rất hoan nghênh HM, bao giờ HM về ta lại tụ tập. Lần này sẽ tại vườn nhà tôi. Là KTS Cảnh quan, tôi phải khoe cái vườn chứ ( nếu trời mưa thì ta ngồi trong nhà vườn ) Trong phòng khách nhà HM hôm nay, có KD, có NG hay QN hay Người qua đường gì đó, tôi cũng mời luôn. Tôi đang theo đuổi việc ĐI TÌM GÓC SỐNG CỦA NGƯỜI HÀ NỘI đây. Tôi sẽ mời các bạn đến một nơi trong những chỗ đó.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

hoai huong says:
October 19, 2010 at 5:29 am

HM ơi, HM đang được một “Kỳ nhân” thuộc hàng mỹ nhân có đẳng cấp trong làng báo VN – Kỳ Duyên Kim Dung, VNN quan tâm. Nhớ giữ kỹ và giữ chắc nha. Hihi
Cái vụ 1triệu đồng khởi đầu làm giàu sao thấy phiêu quá. Vì ở VN, 1triệu đồng có thể là rất to mà cũng có thể chưa là gì hết. Nếu nó vào nhà khó thì 100.000đVN cũng có thể làm nên chuyện. Như HH đã từng phỏng vấn mấy chị gánh hàng rong bán ở Sài Gòn, quê tận Miền Trung.
Theo ý HH, vụ “tiền ở đâu ra” nói hơi hài hước, là lấy từ tiền tham nhũng của các vị tham nhũng. Nếu tổng kết tất cả các khỏan “đổ sông đổ biển” của các vị quan chức Nhà nước làm kinh tế, thì số tiền này có thể làm giàu cho cả đất nước.
Còn tự thân vận động thì cũng phải tùy vào ý chí, nghị lực của cá nhân, ngòai ra còn phải tùy vào “số” có làm giàu được không.
1
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:28 pm

Cảm ơn HH đã có ý cảnh báo. Người ta bảo bên cạnh hoa hồng dễ bị gai đâm. Sẽ cố gắng giữ gìn… Mà cũng lạ, 60 tuổi rồi thì giữ cái gì và còn cái gì để giữ
3
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Kim Dung says:
October 19, 2010 at 2:33 pm

He…he…he…he…he…
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

lyviet says:
October 19, 2010 at 5:30 pm

Tôi tin rằng đó là tình bạn chân thành ,còn quí hơn cả tình yêu .
Qua năm tháng cuộc đời ,cho đến tận giờ này đây ,vẫn có những
ánh mắt của bạn ngày nào ngó theo tôi,lo cho tôi ,từng chút một .
nhưng đấy là tình bạn ,ko bao giờ phai của cả hai phía .
Đó là tình bạn ,mà theo tôi nó là vô giá .
2
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
hoai huong says:
October 20, 2010 at 1:46 am

HM ơi, khi trong tim mình có một tình cảm chân tình thì 60, 70 hay 100 tuổi vẫn là không có tuổi. Còn nếu muốn biết nàng Kỳ Duyên còn cái gì thì phải cảm nhận từ chính HM thôi. Ai lại hỏi một câu dễ tư ái quá :”60 tuổi rồi thì giữ cái gì và còn cái gì để giữ”.
Hôm nay kỷ niệm ngày Phụ nữ VN 20.10, HM đã có hoa hồng tặng Nàng Kỳ Duên chưa?
1
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Hiệu Minh says:
October 20, 2010 at 3:07 am

@ HH. Lại hiểu lầm. HM nói là HM phải giữ mình mà. Mà HM đã 60 thì phải giữ cái gì. Đề nghị đọc lại nhé.
2
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Kim Dung says:
October 20, 2010 at 3:20 am

He…he…Em HH ơi. HM đang bị gai hoa hồng đâm, mà lại hỏi HM thế, thì khác chi chích cho chàng thêm một… cái gai nữa. Ôi đau quá, đau quá! (HM kêu đó nha)
1
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

haydanhthoigian says:
October 19, 2010 at 4:45 am

Hiện tại giá VN, Một triệu đồng = tên miền .vn + host free = website điện tử + thời gian 1 năm làm việc sẽ thu lợi trên vùng đất hứa internet. Đây cũng là ý tưởng của hầu hết các bạn đang comment trên TPO.

P/s: Trên blog Nguyễn Trọng Tạo có hình của HM đấy, bà con vào kiếm nha. hehe..
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Duc says:
October 19, 2010 at 12:37 pm

Bác cho xin cái link đi ạ. Tìm đau cả mắt mà chả thấy đâu
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Chuột Nhắt says:
October 19, 2010 at 4:35 am

chẳng biết nói gì vì Chuột buôn gì cũng lỗ
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Hiệu Minh says:
October 19, 2010 at 2:36 pm

Y trang nhà HM. Không buôn cũng bị lỗ.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Xù says:
October 19, 2010 at 4:02 am

Tem. Xù không dám góp thêm ý tưởng vì thời sinh viên đã từng “phá sản” sau khi mở cơ sở in lụa, hic.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Người quan sát says:
October 19, 2010 at 3:58 am

Chuyện ông bán hot dog rất thú vị. Khi bị dồn vào chân tường thì người ta luôn nghĩ cách tự cứu mình. Xã hội phương Tây giầu có là vì bố mẹ dành cho con cái rất ít tiền bạc. Họ chỉ đầu tư cho ăn học, còn sau đó phải tự thân vận động.
0
0

Đánh giá comment
Đánh giá comment

Reply
Kim Dung says:
October 19, 2010 at 3:50 am

Bóc tem nhé.
Nhưng đọc bài này, KD có thể giải thích cho tất cả các còm sĩ vì sao HM ko chịu đưa “mặt…rung” cho mọi người chiêm ngưỡng. Vì có lẽ, trên gương mặt chàng HM là …trái banh của cô gái vẽ tặng!

Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010



 
Posted by Picasa

Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

QUAN SAT VA SUY NGHI VE CUOC SONG

HÀ GIANG VÙNG BIÊN ẢI


Lên Hà Giang, vượt đèo Pác Sum đến Cổng Trời - Quản Bạ là bước vào thế giới đá chập trùng. 

Đến đỉnh cao lộng gió của Phó Cáo rồi hạ thấp xuống Lũng Cẩm - bản của người Lô Lô - thì đất chỉ còn chút ít quanh nhà. Từ ngang tầm mắt bứt lên chỉ còn đá và đá. Đá một màu đen tím nhấp nhô, muôn hình thù kì quái như một sưu tập ngàn - vạn - triệu các non bộ cảnh ghép thành. 

Tôi tựa lưng vào một non - bộ - cảnh bên đường, từ từ nhìn quét theo kiểu ống kính camera truyền hình, bỗng trong người cũng dâng lên một cảm giác kì lạ. ừ, đá đấy mà đâu còn là đá nữa. Như ta đang ở giữa rừng người tiền sử hay những hoá thạch người hành tinh khác? 

Họ đấy! Họ đang ngồi suy tư, họ đau khổ, họ đang nghiền ngẫm trong đầu những dĩ vãng bi tráng của thời gian. Trong cái không gian trùng trùng đá, trùng trùng sự câm lặng ấy, con người trở nên nhỏ bé và mong manh biết bao. 

 Có người bảo lên Hà Giang mà chưa đến Đồng Văn - Mèo Vạc là chưa biết đến Hà Giang. Quả đúng như thế. Trên đường đi, qua mỗi địa danh đều cho ta một cảm nhận: đèo Pác Sum mơ màng, dốc Tráng Kìm trầm tư, một Cán Tỉ chênh vênh hiểm trở và đây Mã Pì Lèng hoành tráng vô song. 

Nhà thơ Vũ Chấn Nam từng viết : 
Mã Pì Lèng dốc nghiêng triền dựng đứng
Thế ngàn năm sừng sững giữa trời mây
Đá lô nhô phơi muôn mũi mác dầy 
Bủa thành luỹ bao quanh dòng Nho Quế. 

Còn vẻ thơ mộng thì không thiếu bởi
 “Bước đến Cổng Trời nhìn Quản Bạ
Ngỡ mình cưỡi gió ngắm trần gian”. 

Nếu đỉnh cao Phó Cáo thơ mộng tưởng dính với trời xanh thì tiếp đó Lũng Cẩm mệnh danh là mảnh đất vượt lên trên cả thi ca bởi vẻ đẹp êm ả huyền diệu giữa ngàn trùng đá hoang vu. 

Tôi đã đứng hàng giờ lặng im trước một nương tam giác mạch bừng nở hoa trắng lẩn vào trong mây; hôm nay lại được lặng lẽ bên nương hoa cải nhuộm vàng hoe cả sắc nắng chiều. 

Ai đó có dịp may nào đến Lũng Phìn để xem bốn mùa sương mù buông dài, quấn quanh vài ngàn gốc chè Shan cổ thụ; để được thưởng thức thứ chè Shan mà người Mông hái về sao khô nén trong ống bương treo trên gác bếp. 

Người ta có quyền hãnh diện với chén trà có hương vị mát lạ ngạt ngào như thức uống của thần tiên. Tôi nghĩ sớm muộn đất Đồng Văn sẽ có ngày được ngành du lịch quan tâm. 

Nếu như Lâm Đồng có Đà Lạt mộng mơ, Lào Cai có Sapa mát mẻ với rừng đào lê và đỉnh Phansipăng cao ngất thì Hà Giang có cao nguyên đá Đồng Văn với nhiều điều thú vị hấp dẫn mà hai vùng đất kể trên không có được. 

Ngay trên đường đi, khi qua nhiều đèo dốc chênh vênh, nhiều cua tay áo hiểm trở đã là dịp để thử sức những ai ưa cảm giác mạnh. Để đôi lúc người ta không rõ mình đang bay trên trời, đi trong mây hay đang là con kiến bò trên miệng chén. 

Lên đây để có dịp chuyện trò với đá, leo lên núi đá để tìm hiểu một vùng núi non mà mùa đông luôn được phủ trong tấm chăn sương mù khổng lồ của thiên nhiên. Mùa hạ thì nắng cháy khét đến từng thớ đá. Rồi bất thần những cơn mưa xối xả và đột ngột dừng. 

Có phải thế chăng mà đá trở nên bị nứt nẻ, bị xé toạc và bị đẽo mòn theo năm tháng? Lên đây để xem người Mông, người Lô Lô, người Clao, người Pupéo đã khéo sắp xếp cuộc sống của mình như thế nào trên đá, để tồn tại cùng đá. Họ là những con người tài ba trong việc níu giữ từng hạt đất nhỏ nhoi còn trong kẽ đá bằng cách xếp đá làm bờ nương. Họ biết bảo vệ ngôi nhà của mình bằng những tường rào đá xếp vững chắc và duyên dáng. Họ biết tìm nước và giữ nước giữa những trùng trùng đá xác, khô khan và biết chắt ra từng giọt rượu thơm từ những hạt ngô cuối cùng trong nhà để chờ bạn, đãi khách. 

Và cũng chỉ có đến với dân vùng biên giới này mới biết được lòng yêu quý bạn bè như thế nào, và mới hiểu niềm tự hào được say khi có nhiều bạn mời rượu… 

Có ai biết nơi đây, giữa trùng trùng đá - trùng trùng núi - trùng trùng đèo dốc - trùng trùng sương có mảnh đất Sà Phìn, nhỏ bé mà ở giữa thung nhô lên một gò lớn hình con rùa. Ngự trên đó là ngôi - nhà - pháo - đài đồ sộ - nhà Vương, một di tích kiến trúc mà khởi đầu từ Vương Thế Đức, cha đẻ của Vua Mèo Vương Chí Sình sau này. Nơi đây, một thời Vương Chí Sình đóng đại bản doanh cát cứ một vùng khiến Pháp, Nhật phải kiêng dè. 

Con người ấy sau này đã chịu nhận làm anh em với cụ Hồ Chí Minh, đi theo cách mạng. Nơi đây còn di tích hang Vua, nơi hội họp việc cơ mật của nhà Vương từ những năm xưa. Tất cả đều là những di tích lịch sử, văn hóa không thể bỏ qua giữa vùng cao nguyên đá. ... VÀ NGƯỜI. 

 Rời Đồng Văn - Mèo Vạc, rời cao nguyên đá để lại sau lưng ta màu cờ Tổ quốc, sưởi ấm đỉnh Lũng Cú. Để lại sau lưng một chợ tình Khau Vai mà ngày 27 tháng 3 âm lịch hàng năm ai nhớ lại lên. 

Để lại một phố cổ Đồng Văn mà cứ đến ngày chủ nhật lại bừng lên sắc thổ cẩm trên áo của người Mông, người Lôlô, người Pupéo xuống chợ. 

Để lại sau lưng ta phiên chợ Mèo Vạc với mùi rượu ngô nồng ấm tình người và mùi thắng cố ngầy ngậy trong kí ức. Để lại hình ảnh một vợ chồng Mông xuống chợ với chiếc xe Minxcơ, cô vợ ngồi ngay ngắn phía sau xe, không phải túm đuôi ngựa đi sau anh chồng say nằm vắt ngang trên yên như một thời dĩ vãng. 

Ôi cao nguyên đá đâu phải là hoang sơ. ở đó con người vẫn có cuộc sống của mình- cuộc sống trên đá. Họ trụ vững như những cột mốc ở biên cương Tổ quốc và cũng rắn rỏi bền bỉ như nghìn năm đá cao nguyên.

ĐÈN CÙ

NHỮNG CON THIÊU THÂN
Thứ tư, ngày 06 tháng mười năm 2010



Giá vàng lên tới gần 33 triệu VND một luợng. Giá USD tới nguỡng 20 ngàn VND. Giá nhà đất cao tuơng đuơng Tọkyo , New York , London … Giá ôtô ở mức cao nhất thế giới. Rất nhiều những chuyện lạ lùng như thế đang xảy ra. Vì sao vậy?

Nhìn cảnh nguời nguời lớp lớp chen nhau ở hiệu vàng để mua, để bán bỗng hiểu ra phần nào lý do của tình trạng nói trên. Nguời ta lo sợ giá vàng còn lên nữa, vì thế, có chục triệu VND đang gửu ngân hàng, sợ mất giá, thế là đôn đáo đến rút tiền về mua vàng. Một nguời đồn hai, hai người đồn bốn. Chẳng mấy chốc, dòng người lũ lượt tập trung ở hiệu vàng. Phải chăng cơn sốt bắt nguồn từ đấy?

Một tòa chung cư bắt đầu xây dựng trên con đuờng thông giữa Hà Nội mới và Hà Nội cũ. Phải gần 3 năm nữa mới hoàn thành. Nhưng một nguời đồn hai, hai người đồn bốn. Rốt cuộc cả ngàn nguời rồng rắn xếp hàng đăng ký mua căn hộ. Giá bán vì thế cứ sốt sình sịch.

Câu chuyện tương tự cũng xảy ra ở Sài Gòn. Còn nhớ, một dạo căn hộ The Vista phải rồng rắn xếp hàng từ tờ mờ sáng, thậm chí từ tối hôm truớc mới có thể mua được. Nghe đâu chủ đầu tư đã giở chiêu bài thuê cả dân cửu vạn, xe ôm giả làm nguời mua hàng đến xếp hàng, xô lấn chen đẩy, tạo cảm giác sốt. Rồi dưới bàn tay nhào nặn của một số nguời, các báo mạng, không biết vô tình hay hữu ý, cứ thế mà đưa hình ảnh, đưa tin lên. Giá bán căn hộ tăng lên gấp đôi. Để rồi giờ đây, biết bao người đã ôm căn hộ đành ngậm đắng nuốt cay, bán thì lỗ to, mà không bán thì không còn đủ lực chung chi nữa.

Thông thuờng thì ở nơi đâu trên trái đất này, một mặt hàng nào đó, một dịch vụ nào đó chỉ lên cơn sốt khi mà nhu cầu tiêu dùng thực sự về mặt hàng đó, về dịch vụ đó tăng lên đột biến.

Việt Nam mình thì không như vậy. Tôi dám cam đoan rằng hàng triệu nguời dân đang chen vai thích cánh mua bán vàng kia đâu có nhu cầu về vàng đâu. Họ sợ ít chục triệu VND đang có trong tay, hôm nay trị giá 1 cây vàng thì biết đâu ngày mai, chỉ có năm bảy chỉ. Sợ như vậy, nhưng họ đâu biết rằng giá vàng tăng thế, chứ tăng nữa thì đối với hàng triệu triệu nguời dân bình thường như tôi, nó đâu có ảnh hưởng gì nhiều. Và vô tình, cả triệu nguời lao động cần lao nhao ra, lao mình vào vòng xoáy để làm giàu có thêm cho một số ít người vốn đã rất giàu có.

Bạn hãy hình dung xem. Giá vàng cao đến mấy, bạn đi bán thì các ông chủ tiệm vàng vẫn sẵn sàng mua vào. Và giá vàng có thấp đến mấy, nếu bạn định mua, người ta vẫn sẵn sàng bán. Thế đấy! Và nguời ta sống, làm giàu bằng sự “ngốc nghếch đẹp tuyệt vời và ngờ nghệch làm sao” của quảng đại quần chúng nhân dân lao động, như bạn và tôi.

Tâm lý đám đông, lối sống bầy đàn là như thế! Nguời nọ lao theo người kia. Họ yên tâm rằng, nếu dại dột thì làm gì mà lắm người làm đến thế. Họ chỉ không biết rằng có một số rất ít người, đang ung dung ngắm nhìn dòng người hối hả ở các hiệu vàng, chen vai thích cánh ở các sàn bất động sản như những con thiêu thân lao mình vào ngọn đèn, để làm giàu cho chính họ

Một buổi sáng Sài Gòn đầy nắng. Quán café Bố Già. Ngắm nhìn dòng người hỗn loạn ở các tiệm vàng trong buổi sáng giá vàng tăng nhiệt, bỗng thấy tội nghiệp biết bao cho những dục vọng mù quáng của con người.


free hit counters

Được đăng bởi Thuy Dam Minh | vào lúc 22:13 | 31 nhận xét

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Hãy bắn pháo hoa đi.

 
Posted by Picasa

Hãy bắn pháo hoa đi!


Cháy kho pháo Mỹ Đình thì mua ngay kho khác. Bắn lên cho tỏ mặt người yêu nước, ai không hớn hở sẽ bị coi là vô cảm.


Hãy bắn pháo hoa đi. Nhảy nhót hát ca đi, màn múa hát 30 ngàn người nếu thấy còn ít quá thì sang Bắc Triều mà học tập. Ở đấy lúc nào cũng có 200 ngàn người nhảy múa ngợi ca đất nước, ca ngợi Đảng quang vinh.


Hãy bắn pháo hoa đi để thấy dân Miền Trung đang ngoi ngóp trong lũ lụt, 20 ngàn hộ dân lũ cuốn, thiệt hại hơn 2 ngàn tỉ. Ok ok không sao không sao, hãy bắn đi để ngợi ca đất nước.


Những người dân Miền Trung trong lũ lụt không phải đang ngồi chờ xem pháo hoa đâu, họ đang chờ cứu nạn. Ok ok không sao không sao, cứ bắn đi, ai can ngăn đừng bắn sẽ bị coi là xúc phạm niềm tự hào dân tộc.


4, 5 tỉ đô la cho Thủ đô kỉ niệm Ngàn năm, 60 triệu đô la cho Đại lễ… ok ok không sao không sao, vì Hà Nội là trái tim của Tổ quốc. Chỉ sợ trái tim không còn biết đau khi thấy dân Miền Trung phải ngụp lặn kiếm tìm từng gói mì tôm từ thiện.


Hãy bắn pháo hoa đi để biết nhà ta đang có tang, tám chục con người bỏ mạng trong bão lụt. Ok ok không sao không sao, ai chết cứ chết, ai vui cứ vui, hãy bắn pháo hoa đi.


Hãy bắn pháo hoa đi để thấy dân Miền Trung đang kêu cứu. Ok ok không sao không sao, 19 điểm pháo hoa sáng rực rỡ trên bầu trời Đất nước tất thấy rõ mặt người, ai là kẻ bất lương, ai là người vô cảm.

Hãy bắn pháo hoa đi, trời có mắt đấy.

Posted in chuyện cuối tuần
« Lũ lụt ở Miền Trung