Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

TÌNH CẢM GIA ĐÌNH




Lễ mừng thọ Mẹ năm 90 tại Công viên Thống nhất

Đai gia đình trong ngày vui

Con ơi mẹ chẳng cần chi
Mong con ứng xử trong khi mẹ còn
Cho đúng bổn phận làm con
Là gương sáng để con con soi vào
Dù cho sức khỏe thế nào
Tuổi già tất phải dựa vào con thôi
Nuôi con trả nghĩa cho đời
Chỉ mong thấy được những lời thân thương
Cuộc đời vất vả trăm đường
Đắng cay mẹ chịu, ngọt đường phần con
Năm qua tháng lại mỏi mòn
Ngược xuôi vất vả nuôi con lớn dần
Ầu ơ nước mắt trong ngần
Mẹ tràn ngập cả mọi phần hẩm hiu
Giờ đây tuổi đã xế chiều
Chỉ mong con nhớ những điều Phật răn
Còn khi đã khuất núi non
Chẳng cần con khóc nỉ non làm gì
Ngày giỗ cũng chẳng cần chi
Làm mâm cỗ lớn đem đi cúng ruồi
Chỉ cần lúc sống này thôi
Công Cha nghĩa Mẹ con thời nhớ ghi
Chẳng cần quà biếu làm chi
Rất cần thăm hỏi bởi vì cô đơn
Ân cần tỏ tấm lòng son
Như miếng trầu đắng nhưng ngon tay mời
Nhân quả phải nhớ lấy lời
Dù là cao quí hèn đời con ơi
Cuộc đời thiện ác thế thôi
Nhớ có Nhân Quả mẹ thời an vui.

*
*   *

NHẪN

Có khi nhẫn để yêu thương
Có khi nhẫn để liệu đường lo toan
Có khi nhẫn để vẹn toàn
Có khi nhẫn để tránh tàn hại nhau.


Xuân Kỷ sửu 2009
Cụ Nguyễn Thị Chinh chấp bút

ƯỚC MONG Bao giờ ta có xe mây

BAO GIỜ TA CÓ XE MÂY.

Đây là bài thơ Cụ thân sinh ra anh em chúng tôi làm trong những ngày thập tử nhất sinh tại bệnh viện Sanpaul Hà nội mùa Thu 1996. Mười hai năm sau, năm 2008 Cụ sắm được Xe mây để  gặp chị Hằng làm Tiên non bồng kết thúc đời người với bao thăng trầm, khổ ải sung sướng.

Tôi chép lại bài thơ để lưu lại nhân ngày giỗ Cụ năm 2016.

Bản thảo bài thơ
Cụ ông cụ bà và các con trai tại Đền Sóc sơn

Bao giờ ta có xe mây
Ta đi tới đó gặp ngay chị Hằng
Chị Hằng mở cửa đón mừng
Hôm nay lại có người trần gặp ta
 Nhớ mang bầu rượu túi thơ
Có lên chăng cũng phải chờ trăng lên
Ba sinh đã phỉ lời nguyền
Bát tuần mới được là Tiên non bồng
Nói ra hai chữ đẹp lòng
Chẳng qua hai chữ sắc không đó mà
Cho về thu xếp cửa nhà
Bao giờ đến hẹn ta chờ tại đây

*
*   *

Cảm ơn vợ hiền con thảo
 Cảm ơn bà Nguyễn Thị Chinh
Bạn đời từ thủa hồng mao
Làm nên sự nghiệp , công lao của bà
Công bà to lớn nhất nhà
Còn tôi cũng có chẳng là bao nhiêu 
Đôi khi nắng sớm mưa chiều
Thì bà cũng có đôi điều trách tôi
Ông thì dễ dãi với người
Vợ con ông chịu những lời khắt khe
Đó là cái luật gia đình
Thương nhau ta sẽ tận tình bảo nhau
Thủa xưa có nói một câu
Ngọc kia có chuốt có lau mới tròn
Trời thương cho một đàn con
Đó là phần thưởng vuông tròn trời cho
Bây giờ tuổi đã già nua
Ước mong làm Cụ nhưng mà được đâu
Tôi với bà kẻ sau người trước
Dắt dìu nhau từng bước qua đò
Các con đoàn kết quanh ta
Đó là công sức của bà và tôi
Nói ra thật cũng hơn người
Sau trăm năm nữa ta thời gặp nhau.

Mùa thu Bính tý
tại bệnh viện Sanhpaul
Nguyễn Bá Nội 
61 Nguyễn Thái Học Hà nội
10-1996
Hai Cụ đã về bên nhau mãi mãi tại nghĩa trang quê nhà


BAO GIỜ TA CÓ XE MÂY.


Đây là bài thơ Ông Cụ thân sinh ra anh chị em chúng tôi làm trong những ngày thập tử nhất sinh tại bệnh viện Sant paul Hà nội mùa Thu 1996.

Hai Cụ sinh hạ được chín người con và nuôi thêm cô cháu gái con người em trai Mẹ tôi là chẵn chục.

Mười hai năm sau, 1/6 Âm lịch năm 2008 khi Cụ đã có chắt ,sắm được Xe mây để lên gặp chị Hằng làm Tiên non bồng kết thúc một đời người 85 năm với bao khổ ải sung sướng thăng trầm .

Năm nay nếu còn sống là Cụ bước vào tuổi Một trăm .

Tôi chép bài thơ để lưu lại nhân ngày giỗ Cụ ngày 1 tháng Sáu Âm lịch năm 2022






Bao giờ ta có xe mây
Ta đi tới đó gặp ngay chị Hằng
Chị Hằng mở cửa đón mừng
Hôm nay lại có người trần gặp ta
Nhớ mang bầu rượu túi thơ
Có lên chăng cũng phải chờ trăng lên
Ba sinh đã phỉ lời nguyền
Bát tuần mới được là Tiên non bồng
Nói ra hai chữ đẹp lòng
Chẳng qua hai chữ sắc không đó mà
Cho về thu xếp cửa nhà
Bao giờ đến hẹn ta chờ tại đây


* * *

Cảm ơn vợ hiền con thảo
Cảm ơn bà Nguyễn Thị Chinh
Bạn đời từ thủa hồng mao
Làm nên sự nghiệp , công lao của bà
Công bà to lớn nhất nhà
Còn tôi cũng có chẳng là bao nhiêu
Đôi khi nắng sớm mưa chiều
Thì bà cũng có đôi điều trách tôi
Ông thì dễ dãi với người
Vợ con ông chịu những lời khắt khe
Đó là cái luật gia đình
Thương nhau ta sẽ tận tình bảo nhau
Thủa xưa có nói một câu
Ngọc kia có chuốt có lau mới tròn
Trời thương cho một đàn con
Đó là phần thưởng vuông tròn trời cho
Bây giờ tuổi đã già nua
Ước mong làm Cụ nhưng mà được đâu

* * *

Tôi với bà kẻ sau người trước
Dắt dìu nhau từng bước qua đò
Các con đoàn kết quanh ta
Đó là công sức của bà và tôi
Nói ra thật cũng hơn người
Sau trăm năm nữa ta thời gặp nhau.

Mùa thu Bính tý, 1996
tại bệnh viện Sant paul
Nguyễn Bá Nội

Ảnh : Hai Cụ đã về bên nhau vĩnh viễn ở Nghĩa trang quê nhà.

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Bài phát biểu tuyệt vời của Tổng thống Mỹ Obama trước sinh viên, trí thức Việt Nam



Internet
07:27' CH - Thứ ba, 24/05/2016
Sáng 24-5-2016, khoảng 2000 sinh viên, trí thức trẻ và doanh nhân trẻ Việt Nam đã có mặt tại Trung tâm hội nghị Quốc gia tại Mỹ Đình rất sớm để chờ đón sự kiện Tổng thống Obama sẽ có cuộc trò chuyện, phát biểu tại đây...
Bài phát biểu của một người nước ngoài, một người Mỹ, đặc biệt là của Tổng thống Mỹ.

Xin mời hãy đọc và đọc lại nhiều lần!


.
Bước ra sân khấu, Tổng thống Obama vẫy tay chào khán giả và gửi lời chào bằng tiếng Việt tới tất cả mọi người. Xin chào Việt Nam! (Vỗ tay).Xin cảm ơn. Cảm ơn các bạn rất nhiều..


"Xin cảm ơn Chính phủ và nhân dân Việt Nam đã dành cho tôi sự chào đón nồng nhiệt và lòng mến khách trong chuyến thăm này. Và cảm ơn tất cả các bạn đã có mặt ở đây ngày hôm nay. (Vỗ tay)
.

.

Chúng ta thấy, tới đây hôm nay là người Việt từ khắp mọi miền của đất nước vĩ đại này, trong đó có rất nhiều bạn trẻ đại diện cho sự năng động, tài năng và niềm hy vọng của Việt Nam.


Trong chuyến thăm này, trái tim tôi thực sự xúc động trước tấm lòng nhân hậu vốn nổi tiếng của người Việt Nam. Qua vô số những người đứng xếp hàng trên các con phố, tươi cười và vẫy tay chào, tôi cảm nhận được tình hữu nghị giữa hai dân tộc. Tối qua, tôi đã đến thăm phố cổ Hà Nội và thưởng thức một vài món ăn đặc sắc của Việt Nam. Tôi đã ăn Bún Chả. (Vỗ tay). Uống một chút bia Hà Nội. Nhưng tôi phải thú thực là đường phố thật đông đúc, cả đời tôi chưa bao giờ thấy có nhiều xe máy đến vậy. (Cười). Vì vậy tôi chưa thử đi qua đường, nhưng có thể sau này khi có dịp tôi quay trở lại, các bạn có thể chỉ cho tôi cách qua đường.

Tôi không phải là Tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên đến Việt Nam trong những năm gần đây. Nhưng tôi là Tổng thống đầu tiên, cũng giống nhiều bạn ở đây, đã trưởng thành sau cuộc chiến giữa hai nước chúng ta. Khi những lực lượng cuối cùng của Hoa Kỳ rời khỏi Việt Nam, tôi mới tròn 13 tuổi. Do vậy lần đầu tiên tôi trực tiếp biết đến Việt Nam và tiếp xúc với người Việt Nam là khi tôi lớn lên ở Hawaii, với cộng đồng người Mỹ gốc Việt đầy tự hào ở đó.

Đồng thời, nhiều bạn ở đất nước này còn trẻ hơn tôi. Cũng giống như hai cô con gái của tôi, rất nhiều bạn sinh ra và lớn lên cả đời chỉ biết một điều – đó là hòa bình và mối quan hệ đã được bình thường hóa giữa Việt Nam và Hoa Kỳ. Do vậy, khi đến đây, tôi đã ý thức về quá khứ, ý thức về một lịch sử đầy khó khăn của chúng ta, nhưng cũng hướng tới tương lai – sự thịnh vượng, an ninh và nhân phẩm mà chúng ta cùng nhau thúc đẩy.
.
.
Tôi cũng đến đây với tinh thần trân trọng sâu sắc những di sản lâu đời của Việt Nam. Trải qua hàng ngàn năm, những người nông dân đã vun xới cho mảnh đất này – một lịch sử được hiển hiện qua trống đồng Đông Sơn. Ở khúc ngoặt của dòng sông Hồng là Hà Nội đã có trên một ngàn năm lịch sử. Thế giới đã biết đến và trân quý những tấm lụa và những bức tranh của Việt Nam, đồng thời Văn Miếu còn là một minh chứng cho tinh thần hiếu học của các bạn. Thế nhưng, trải qua nhiều thế kỷ, vận mệnh của các bạn lại thường xuyên bị định đoạt bởi những thế lực bên ngoài. Mảnh đất thân thương này không phải lúc nào cũng là của các bạn. Nhưng giống như cây tre, tin thần bất khuất của người Việt Nam đã được đúc kết trong áng thơ của Lý Thường Kiệt:
Sông núi nước Nam vua Nam ở
Rành rành định phận tại sách trời.
.
Ngày hôm nay, chúng ta cũng nhớ tới giai đoạn lịch sử dài hơn giữa Việt Nam và Hoa Kỳ vốn vẫn thường bị lãng quên. Cách đây hơn 200 năm, khi Thomas Jefferson, người cha lập quốc của chúng tôi, tìm kiếm giống lúa cho trang trại của mình, ông đã tìm đến Việt Nam, mà theo ông, giống lúa ấy “nổi tiếng là trắng, thơm ngon và năng suất cao nhất”. Chẳng bao lâu sau, những tàu buôn Hoa Kỳ đã cập cảng của các bạn để tìm kiếm cơ hội giao thương.


Trong Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, người Mỹ đã đến đây để giúp các bạn trong cuộc đấu tranh chống ngoại xâm. Khi những chiếc máy bay Hoa Kỳ bị bắn rơi, người Việt Nam đã cứu những viên phi công gặp nạn. Và vào ngày Việt Nam tuyên bố độc lập, người dân đã đổ ra khắp những phố phường Hà Nội và Hồ Chí Minhđã trích dẫn Tuyên ngôn độc lập của Hoa Kỳ. Ông đã nói: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được. Trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”.

Vào một thời điểm khác, việc tuyên bố những lý tưởng chung đó và cuộc đấu tranh tương tự đánh đuổi thực dân của cả hai dân tộc lẽ ra đã có thể giúp chúng ta sớm xích lại gần nhau hơn. Tuy nhiên, sự đối đầu trong Chiến tranh Lạnh và nỗi lo sợ về chủ nghĩa cộng sản đã đẩy chúng ta tới xung đột. Cũng giống như biết bao cuộc xung đột khác trong lịch sử nhân loại, chúng ta một lần nữa đã rút ra một sự thật cay đắng – rằng chiến tranh, cho dù mục đích của mỗi bên có là gì đi chăng nữa, cũng chỉ đem lại những đớn đau và bi kịch.

Ở tượng đài liệt sỹ của các bạn cách đây không xa, và trên bàn thờ của các gia đình ở khắp nơi trong cả nước, các bạn đang tưởng nhớ tới khoảng ba triệu người Việt Nam, cả những người lính và dân thường, ở cả hai phía, đã ngã xuống. Trên bức tường tưởng niệm ở Washington, chúng ta có thể chạm vào tên của 58.315 người Mỹ đã hy sinh tính mạng của họ trong cuộc chiến. Ở cả hai nước, những cựu binh và gia đình của những người đã ngã xuống vẫn đau đáu đi tìm những người bạn và những người thân đã mất. Đúng như ở Mỹ, chúng tôi đã được học, ngay cả khi chúng ta bất đồng về một cuộc chiến, chúng ta cũng phải luôn tôn vinh những người đã đứng trong quân ngũ và mở rộng vòng tay đón họ trở về với lòng kính trọng mà họ xứng đáng được hưởng, chúng ta có thể cùng bên nhau ngày hôm nay, cả người Việt lẫn người Mỹ và cùng thừa nhận những nỗi đau và hy sinh của cả hai phía.

Gần đây hơn, trong hơn hai thập niên vừa qua, Việt Nam đã đạt được những tiến bộ to lớn và hiện nay cả thế giới có thể chứng kiến những nỗ lực lớn lao của các bạn. Nhờ đổi mới kinh tế và các hiệp định thương mại, trong đó có hiệp định thương mại với Hoa Kỳ, các bạn đã hội nhập kinh tế quốc tế, bán hàng hóa của mình khắp nơi trên thế giới. Đầu tư nước ngoài ngày càng nhiều hơn. Là một trong những nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất khu vực Châu Á, Việt Nam đã vươn lên trở thành quốc gia có mức thu nhập trung bình.

Chúng tôi đã thấy những tiến bộ của Việt Nam qua những tòa tháp cao chọc trời và những tòa nhà cao tầng ở Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh, qua những trung tâm mua sắm và khu đô thị mới. Chúng tôi đã thấy những tiến bộ như vậy qua những vệ tinh mà Việt Nam đưa vào không gian và qua một thế hệ mới đang được kết nối trực tuyến, khởi nghiệp và điều hành những doanh nghiệp mới. Chúng tôi đã thấy những tiến bộ như vậy qua hàng chục triệu người Việt Nam kết nối trên Facebook và Instagram. Và các bạn không chỉ đăng những tấm ảnh selfies – mặc dù tôi được biết các bạn rất hay chụp như thế – (Cười) – cho đến giờ có rất nhiều bạn đã mời tôi cùng chụp selfies. Các bạn còn nói lên tiếng nói của mình về những vấn đề mà các bạn quan tâm, như bảo vệ cây cổ thụ ở Hà Nội.

Chính sự năng động như vậy đã đem lại những bước tiến thực sự trong cuộc sống của người dân. Ở đây, ở Việt Nam, các bạn đã giảm mạnh tỷ lệ nghèo đói cùng cực, nâng mức thu nhập của các hộ gia đình và giúp hàng triệu người vươn lên trở thành tầng lớp trung lưu ngày càng lớn mạnh. Đói nghèo, bệnh tật, tỷ lệ tử vong bà mẹ và trẻ em đều giảm. Số người có nước sạch và điện, số trẻ em trai và trẻ em gái được đến trường, tỷ lệ biết đọc biết viết – tất cả đều tăng lên. Đó là sự tiến bộ vượt bậc. Đó là những thành tựu mà các bạn đã có thể đạt được trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Cùng với sự chuyển mình của Việt Nam là sự chuyển biến trong mối quan hệ giữa hai nước. Chúng tôi đã rút ra một bài học từ lời răn dạy của Thiền sư Thích Nhật Hạnh, rằng “Bằng đối thoại chân thành, cả hai bên đều sẵn sàng thay đổi”. Bằng cách đó, chính cuộc chiến vốn đã chia rẽ chúng ta lại trở thành nguồn cội để hàn gắn. Điều đó đã cho phép chúng ta tìm kiếm những người đã mất tích và cuối cùng đưa họ trở về quê hương. Điều đó đã cho phép chúng ta tháo gỡ bom mìn còn sót lại, vì chúng ta không thể để những đứa trẻ phải mất chân chỉ vì vui chơi ở ngoài trời. Ngay cả khi chúng tôi tiếp tục giúp đỡ những người Việt Nam khuyết tật, bao gồm cả trẻ em, chúng tôi cũng vẫn tiếp tục loại bỏ chất độc da cam – dioxin – để Việt Nam có thể giành lại những mảnh đất của mình. Chúng tôi tự hào về công việc mà chúng ta đã cùng làm ở Đà Nẵng, và mong muốn tiếp tục hỗ trợ những nỗ lực của các bạn ở Biên Hòa.

Chúng ta cũng không nên quên rằng việc hàn gắn giữa hai nước đã có những đóng góp lớn lao của những cựu binh vốn đã từng đối mặt ở hai đầu chiến tuyến. Hãy nhớ tới Thượng Nghị sỹ John McCain, người đã từng là tù binh chiến tranh trong nhiều năm ở đây, đã gặp Tướng Võ Nguyên Giáp, người đã nói hai nước không nên cứ là kẻ thù, mà hãy làm bạn. Hãy nhớ tới tất cả những cựu binh, cả Việt Nam và Hoa Kỳ, đã giúp chúng ta hàn gắn và gây dựng những mối quan hệ mới. Ít ai có thể làm nhiều hơn thế trong lĩnh vực này qua nhiều năm so với cựu Trung úy Hải quân, nay là Ngoại trưởng Hoa Kỳ, John Kerry, người cũng có mặt ở đây ngày hôm nay. Thay mặt cho tất cả mọi người, xin trân trọng cảm ơn John vì những nỗ lực vượt bậc của mình. (Vỗ tay).


Ngoại trưởng Mỹ John Kerry (ngoài cùng bên trái) đứng lên khi được Tổng thống Obama nhắc đến trong bài phát biểu. Ảnh Reuters

.
Nhờ những cựu binh đã dẫn đường cho chúng ta, nhờ những chiến binh đã có lòng quả cảm vươn tới hòa bình mà hai dân tộc chúng ta giờ đây đã gần gũi nhau hơn bao giờ hết. Thương mại song phương đã tăng mạnh. Sinh viên và học giả của cả hai bên cùng học hỏi lẫn nhau. Chúng tôi đón nhiều sinh viên từ Việt Nam sang Hoa Kỳ học tập hơn bất kỳ quốc gia nào khác ở Đông Nam Á. Và mỗi năm, các bạn cũng đón ngày càng nhiều khách du lịch từ Hoa Kỳ, bao gồm cả các bạn trẻ người Mỹ đeo ba lô, tới 36 phố phường ở Hà Nội, những cửa hàng ở phố cổ Hội An và cố đô Huế. Cả người Việt và người Mỹ đều có thể đồng cảm với những lời ca của nhạc sỹ Văn Cao"Từ nay người biết yêu người, từ nay người biết thương người".
Với tư cách là Tổng thống, tôi đã phát huy những tiến bộ như vậy. Với mối quan hệ đối tác toàn diện mới, chính phủ của cả hai nước đang hợp tác chặt chẽ với nhau hơn bao giờ hết. Và cùng với chuyến thăm này, chúng ta đã đặt nền tảng vững chắc hơn cho mối quan hệ song phương trong nhiều thập niên tới. Xét từ góc độ nào đó, sợi dây dài kết nối hai nước vốn bắt đầu từ Thomas Jefferson cách đây hơn hai thế kỷ đến bây giờ đã kết trọn một vòng. Quá trình đó đã diễn ra qua bao nhiêu năm và đòi hỏi những nỗ lực to lớn. Nhưng giờ đây, chúng ta có thể nói điều mà trước kia khó có thể tưởng tượng nổi: ngày hôm nay, Việt Nam và Hoa Kỳ đã là đối tác.


Và tôi tin rằng kinh nghiệm của chúng ta sẽ là những bài học cho cả thế giới. Vào thời điểm mà nhiều cuộc xung đột dường như vô cùng nan giải, dường như không có hồi kết, chúng ta đã minh chứng rằng trái tim có thể thay đổi và rằng một tương lai khác sẽ đến nếu như chúng ta khước từ làm tù binh của quá khứ. Chúng ta đã cho thấy hòa bình có thể tốt đẹp hơn chiến tranh như thế nào. Chúng ta đã minh chứng rằng tiến bộ và nhân phẩm chỉ có thể được thúc đẩy tốt nhất qua hợp tác, chứ không phải xung đột. Đó là những gì mà Việt Nam và Hoa Kỳ có thể chứng minh với thế giới.

Giờ đây, mối quan hệ đối tác mới của Hoa Kỳ với Việt Nam được bắt nguồn từ một vài chân lý cơ bản. Việt Nam là một quốc gia độc lập, có chủ quyền, và không có bất kỳ quốc gia nào khác có thể áp đặt ý chí hay định đoạt vận mệnh của các bạn(Vỗ tay).
Bây giờ, Hoa Kỳ có mối quan tâm ở đây. Chúng tôi quan tâm tới sự thành công của Việt Nam. Nhưng mối quan hệ đối tác toàn diện của chúng ta vẫn đang ở giai đoạn đầu. Trong thời gian còn lại trong nhiệm kỳ của mình, tôi muốn chia sẻ với các bạn một tầm nhìn mà tôi tin rằng có thể định hướng cho chúng ta trong nhiều thập niên tới đây.


Trước hết, chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để tạo ra những cơ hội thực sự và sự thịnh vượng cho tất cả người dân của mình. Chúng ta biết những thành tố của thành công kinh tế trong thế kỷ 21. Trong nền kinh tế toàn cầu, đầu tư và thương mại sẽ đến bất kỳ nơi nào có pháp quyền, bởi vì không ai muốn phải hối lộ để được khởi nghiệp. Không ai muốn bán hàng hay đi học nếu họ không biết mình sẽ được đối xử ra sao. Trong các nền kinh tế tri thức, việc làm sẽ được tạo ra ở những nơi mà người dân có quyền tự do suy nghĩ, trao đổi ý tưởng và đổi mới sáng tạo. Và mối quan hệ đối tác kinh tế thực sự không phải là chuyện nước này đi khai thác tài nguyên của nước khác, mà là đầu tư vào nguồn lực quý báu nhất của mình – đó chính là con người, kỹ năng và tài năng của họ, cho dù họ sống ở thành phố lớn hay ở làng quê. Và đó chính là mối quan hệ đối tác mà Hoa Kỳ đem tới.

Như tôi đã công bố ngày hôm qua, Peace Corps (Tổ chức Hòa bình) lần đầu tiên sẽ tới Việt Nam, tập trung giảng dạy tiếng Anh. Một thế hệ sau khi những thanh niên Mỹ đến đây để chiến đấu, một thế hệ người Mỹ mới sẽ tới đây để giảng dạy, xây dựng và làm sâu sắc hơn tình hữu nghị giữa hai dân tộc. (Vỗ tay). Một số công ty công nghệ hàng đầu và những cơ sở đào tạo của Hoa Kỳ đang hợp tác với các trường đại học của Việt Nam để tăng cường đào tạo trong lĩnh vực công nghệ, kỹ thuật, toán và y học. Ngay cả khi chúng tôi tiếp tục đón nhận thêm nhiều sinh viên Việt Nam sang Hoa Kỳ học tập, chúng tôi cũng tin rằng các bạn trẻ hoàn toàn xứng đáng được tiếp cận nền giáo dục đẳng cấp quốc tế ngay tại đây ở Việt Nam.

Đó là một trong những lý do chúng tôi rất phấn khởi khi mùa thu này, trường đại học Fulbright Việt Nam sẽ đi vào hoạt động tại Thành phố Hồ Chí Minh – đây sẽ là trường đại học phi lợi nhuận, độc lập đầu tiên của Việt Nam – đó sẽ là nơi có tự do học thuật hoàn toàn và học bổng cho những người có hoàn cảnh khó khăn. (Vỗ tay). Sinh viên, học giả và các nhà nghiên cứu sẽ tập trung vào chính sách công, quản trị và kinh doanh; vào khoa học máy tính và kỹ thuật, và các môn nghệ thuật tự do – mọi lĩnh vực từ thơ củaNguyễn Du, cho đến triết lý của Phan Chu Trinh và toán học củaNgô Bảo Châu.


Và chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành cùng các bạn trẻ và doanh nhân khởi nghiệp, bởi chúng tôi tin rằng khi các bạn có thể tiếp cận các kỹ năng, công nghệ và vốn mà mình cần thì không có gì có thể cản đường các bạn – và điều đó bao gồm cả những phụ nữ tài năng của Việt Nam. (Vỗ tay). Chúng tôi cho rằng bình đẳng giới là một nguyên tắc quan trọng. Từ thời Bà Trưng Bà Triệu đến nay, những người phụ nữ mạnh mẽ và tự tin luôn luôn có thể giúp Việt Nam tiến về phía trước. Bằng chứng rất rõ ràng – tôi nói điều này ở bất cứ nơi nào tôi đến trên khắp thế giới – gia đình, cộng đồng, và các quốc gia đều thịnh vượng hơn khi trẻ em gái và phụ nữ có cơ hội ngang bằng để thành công ở trường học và ở nơi làm việc và trong chính phủ. Điều đó đúng ở mọi nơi và điều đó đúng ở Việt Nam. (Vỗ tay).

Chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để giải phóng tối đa tiềm năng của nền kinh tế của các bạn thông qua Hiệp định Đối tác xuyên Thái Bình Dương (TPP). Ngay tại Việt Nam, TPP sẽ giúp các bạn bán được nhiều sản phẩm hơn ra thế giới và hiệp định này sẽ thu hút đầu tư mới. TPP sẽ đòi hỏi cải cách để bảo vệ công nhân và pháp quyền và quyền sở hữu trí tuệ. Và Hoa Kỳ sẵn sàng hỗ trợ Việt Nam khi Việt Nam nỗ lực thực hiện đầy đủ các cam kết của mình. Tôi muốn các bạn biết rằng, với tư cách là Tổng thống Hoa Kỳ, tôi ủng hộ mạnh mẽ TPP bởi các bạn còn có thể mua nhiều hơn các sản phẩm có xuất xứ từ Mỹ.

Hơn nữa, tôi ủng hộ TPP bởi những lợi ích chiến lược quan trọng của hiệp định này. Việt Nam sẽ bớt phụ thuộc vào bất kỳ một đối tác thương mại duy nhất nào và hưởng lợi từ quan hệ rộng rãi hơn với nhiều đối tác, bao gồm Hoa Kỳ. (Vỗ tay). Và TPP sẽ củng cố hợp tác khu vực. TPP sẽ giúp Việt Nam giải quyết bất đình đẳng kinh tế, và sẽ thúc đẩy nhân quyền, với mức lương cao hơn và điều kiện lao động an toàn hơn. Lần đầu tiên ở Việt Nam, quyền lập công đoàn độc lập và luật cấm lao động cưỡng bức và lao động trẻ em. Và hiệp định có các biện pháp bảo vệ môi trường mạnh mẽ nhất và những tiêu chuẩn chống tham nhũng cao nhất so với bất kỳ hiệp định thương mại nào trong lịch sử. Đó là tương lai mà TPP mang lại cho tất cả chúng ta, bởi tất cả chúng ta – Hoa Kỳ, Việt Nam và các quốc gia tham gia – sẽ phải tuân thủ các quy định mà chúng ta đã cùng nhau tạo nên. Đó là tương lai dành cho tất cả chúng ta. Vì thế chúng ta phải đạt được hiệp định này – vì sự thịnh vượng kinh tế và an ninh quốc gia của chúng ta.

Tiếp theo, tôi muốn nói đến lĩnh vực thứ hai mà chúng ta có thể cùng hợp tác với nhau, đó là đảm bảo an ninh chung của chúng ta. Với chuyến thăm này, chúng ta đồng thuận về việc đẩy mạnh hợp tác an ninh và tăng cường lòng tin giữa quân đội hai nước. Chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp các khóa đào tạo và trang thiết bị cho Cảnh sát biển Việt Nam nhằm tăng cường năng lực hàng hải của Việt Nam. Chúng tôi sẽ đồng hành để cung cấp hỗ trợ nhân đạo khi xảy ra thảm họa. Với tuyên bố tôi đã đưa ra ngày hôm qua về việc gỡ bỏ hoàn toàn lệnh cấm bán vũ khí cho Việt Nam, Việt Nam sẽ có được sự tiếp cận lớn hơn với trang thiết bị quân sự các bạn cần để đảm bảo an ninh của mình. Và Hoa Kỳ đang thực hiện cam kết của mình nhằm bình thường hóa quan hệ hoàn toàn với Việt Nam. (Vỗ tay).

Nói một cách rộng hơn, thế kỷ 20 đã cho tất cả chúng ta– cả Hoa Kỳ và Việt Nam – thấy rằng trật tự thế giới làm nền tảng cho an ninh chung của chúng ta được hình thành dựa trên những quy tắc và chuẩn mực nhất định. Các quốc gia đều có chủ quyền, bất luận quốc gia đó lớn hay nhỏ, chủ quyền của họ phải được tôn trọng, và lãnh thổ của họ không nên bị xâm phạm. Các quốc gia lớn không nên bắt nạt các quốc gia nhỏ hơn. Các tranh chấp nên được giải quyết một cách hòa bình. (Vỗ tay). Và các thiết chế khu vực, ví dụ như ASEAN và Hội nghị Thượng đỉnh Đông Á, nên tiếp tục được củng cố mạnh mẽ. Đó là điều tôi tin tưởng. Đó là điều Hoa Kỳ tin tưởng. Đó là quan hệ đối tác mà Hoa Kỳ mang đến khu vực này. Tôi mong muốn thúc đẩy tinh thần tôn trọng và hòa giải vào cuối năm nay khi tôi trở thành Tổng thống Hoa Kỳ đầu tiên đến thăm Lào.

Về Biển Nam Trung Hoa (Biển Đông), Hoa Kỳ không là một quốc gia tuyên bố chủ quyền trong tranh chấp hiện nay. Tuy nhiên chúng tôi sát cánh cùng các đối tác để bảo vệ những nguyên tắc cốt lõi, như quyền tự do hàng hải và hàng không, và thương mại hợp pháp không bị cản trở, và cách giải quyết những tranh chấp một cách hòa bình, thông qua các công cụ pháp lý, theo luật pháp quốc tế. Trong tương lai, Hoa Kỳ sẽ tiếp tục bay và đưa tàu thuyền hoạt động ở bất cứ nơi nào luật pháp quốc tế cho phép, và chúng tôi sẽ ủng hộ quyền của tất cả các quốc gia thực hiện việc làm tương tự như vậy. (Vỗ tay).

Ngay cả khi chúng ta hợp tác chặt chẽ hơn trong những lĩnh vực mà tôi vừa nói đến, quan hệ đối tác của chúng ta còn bao gồm thành tố thứ ba – giải quyết những lĩnh vực mà chính phủ của chúng ta còn khác biệt, bao gồm nhân quyền. Không quốc gia nào là hoàn hảo cả. Hai thế kỷ đã trôi qua, Hoa Kỳ vẫn tiếp tục cố gắng để thực hiện những lý tưởng có từ thời lập quốc của chúng tôi. Chúng tôi vẫn đang giải quyết những bất cập của mình – quá nhiều tiền đổ vào chính trị, bất bình đẳng kinh tế gia tăng, phân biệt chủng tộc trong hệ thống tư pháp hình sự, phụ nữ vẫn không được trả lương ngang bằng với nam giới trong cùng một công việc. Chúng tôi vẫn còn nhiều vấn đề. Và chúng tôi không phải không bị chỉ trích, tôi thú thực với bạn như vậy. Tôi vẫn nghe những lời chỉ trích hàng ngày. Nhưng chính sự giám sát đó, những cuộc tranh luận công khai, chỉ ra những điểm không hoàn hảo của chúng tôi, và cho phép tất cả mọi người có tiếng nói đã giúp chúng tôi phát triển mạnh mẽ hơn, thịnh vượng hơn và công bằng hơn.

Tôi đã nói điều này từ trước– Hoa Kỳ không tìm cách áp đặt mô hình chính phủ của chúng tôi lên Việt Nam. Những quyền mà tôi nói đây, tôi tin rằng không phải các giá trị Mỹ, tôi nghĩ đó là giá trị phổ quát được minh định trong Tuyên Ngôn Nhân Quyền Phổ QuátNhững quyền đó được minh định trong Hiến pháp Việt Nam, khẳng định rằng “người dân có quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí, và có quyền tiếp cận thông tin, quyền tụ họp và quyền lập hội, và quyền biểu tình”. Điều đó được nêu trong hiến pháp Việt Nam. (Vỗ tay).

Vì thế, thực sự vấn đề ở đây là tất cả chúng ta, từng quốc gia, cố gắng áp dụng nhất quán những nguyên tắc này, đảm bảo rằng chúng ta – những người đang làm việc trong chính phủ - thành thật với những lý tưởng đó.
.

Người Việt nam sẽ tự quyết định tương lai của Việt nam. Tôi tin các nước sẽ thành công hơn khi người dân có có quyền bày tỏ, ngôn luận, tiếp cận thông tin, kinh tế sẽ phát triển. Facebook đã bắt đầu như thế...
.
Trong những năm gần đây, Việt Nam đã đạt được một số tiến bộ. Việt Nam cam kết đảm bảo pháp luật của mình sẽ thống nhất với hiến pháp mới và với chuẩn mực quốc tế. Theo quy định của một số luật mới được ban hành gần đây, chính phủ sẽ công khai nhiều hơn về ngân sách và công chúng sẽ có quyền tiếp cận nhiều thông tin hơn. Và, như tôi đã nói, Việt Nam cam kết thực hiện cải cách kinh tế và lao động theo TPP. Vì thế, tất cả đều là những bước đi tích cực. Cuối cùng, tương lai của Việt Nam sẽ được quyết định bởi chính người dân Việt Nam. Mỗi quốc gia có con đường riêng của mình, và hai quốc gia chúng ta có những truyền thống khác biệt, hệ thống chính trị khác biệt và văn hóa khác biệt. Nhưng là một người bạn của Việt Nam, cho phép tôi chia sẻ quan điểm của tôi – tại sao tôi tin tưởng các quốc gia sẽ thành công hơn khi những quyền phổ quát được đảm bảo.


Khi có quyền tự do biểu đạt và tự do ngôn luận, và khi người dân có thể chia sẻ ý tưởng và tiếp cận internet và mạng xã hội mà không bị cấm đoán, điều đó sẽ tạo đà cho đổi mới sáng tạo mà các nền kinh tế cần để có thể vươn lên. Đó là nơi nảy ra những ý tưởng mới. Đó chính là cách thức khởi đầu của Facebook. Đó chính là cách thức mà nhiều trong số những công ty vĩ đại nhất của chúng tôi đã khởi nghiệp – nhờ ai đó có ý tưởng mới. Ý tưởng khác biệt. Và họ có thể chia sẻ ý tưởng đó. Khi có tự do báo chí – khi nhà báo và blogger có thể vạch trần những bất công và lạm dụng – điều đó sẽ buộc các quan chức phải có trách nhiệm và sẽ xây dựng niềm tin của người dân để hệ thống có thể hoạt động. Khi các ứng viên có thể chạy đua vào các vị trí và tranh cử tự do, và cử tri có thể lựa chọn những người lãnh đạo của mình trong các cuộc bầu cử tự do và công bằng thì điều đó sẽ làm cho các quốc gia ổn định hơn, bởi vì người dân biết rằng tiếng nói của họ được lắng nghe và rằng những thay đổi một cách hòa bình là điều có thể. Và điều đó sẽ đưa những con người mới vào hệ thống.

Khi có quyền tự do tôn giáo, thì điều đó không chỉ cho phép người dân được bày tỏ đầy đủ tình yêu và đam mê vốn là giá trị cốt lõi của tất cả mọi tôn giáo lớn, mà còn cho phép các nhóm đức tin phục vụ cộng đồng của họ thông qua trường học và bệnh viện, và chăm sóc người nghèo và người dễ bị tổn thương. Và khi có quyền tự do hội họp – khi người dân được tự do tổ chức xã hội dân sự - thì các quốc gia sẽ giải quyết tốt hơn các thách thức mà chính phủ đôi khi không thể tự mình giải quyết. Do vậy, tôi cho rằng việc thúc đẩy các quyền này không phải là mối đe dọa đối với sự ổn định, mà thực ra là củng cố sự ổn định và là nền tảng cho sự tiến bộ.

Suy cho cùng, việc khát khao có được những quyền này đã thôi thúc người dân trên toàn thế giới, trong đó có Việt Nam, đánh đuổi chủ nghĩa thực dân. Tôi tin rằng việc thúc đẩy các quyền này là sự hiện thân đầy đủ nhất của độc lập mà nhiều quốc gia đề cao, bao gồm cả nơi này, ở một quốc gia đã tuyên bố “của dân, do dân và vì dân”.

Cách thực hiện của Việt Nam sẽ khác với của Hoa Kỳ. Và cách thức của mỗi chúng ta cũng sẽ khác với các quốc gia khác trên thế giới. Nhưng có những nguyên tắc căn bản mà tôi cho rằng tất cả chúng ta đều cần phải cố gắng thực hiện và cải thiện. Tôi đã nói điều này với tư cách là người sắp hết nhiệm kỳ, do vậy tôi có lợi thế trong gần tám năm để giờ đây có thể suy ngẫm xem hệ thống của chúng tôi hoạt động như thế nào và tương tác với các quốc gia thế giới ra sao khi mà họ đang không ngừng cải thiện hệ thống của mình.

Cuối cùng, tôi cho rằng, mối quan hệ đối tác của chúng ta có thể ứng phó với những thách thức toàn cầu mà không một quốc gia đơn lẻ nào có thể tự giải quyết được. Nếu chúng ta tiếp tục đảm bảo sức khỏe cho người dân của mình và vẻ đẹp của hành tinh này thì chúng ta phải phát triển bền vững. Những kỳ quan tự nhiên như Vịnh Hạ Long và Hang Sơn Đoòng cần phải được gìn giữ cho con cháu chúng ta. Nước biển dâng đe dọa các bờ biển và giao thông đường thủy vốn là huyết mạch trong cuộc sống của nhiều người Việt Nam. Với tư cách là các đối tác trong cuộc chiến chống biến đổi khí hậu, chúng ta cần thực hiện đầy đủ cam kết mà chúng ta đã tuyên bố ở Paris, chúng ta cần giúp những người nông dân và những ngôi làng và người dân mưu sinh bằng nghề cá có thể thích ứng và đem lại nhiều năng lượng sạch hơn đến những khu vực như Đồng bằng sông Cửu Long – vựa lúa của thế giới mà chúng ta cần để đảm bảo lương thực cho những thế hệ sau này.

Và chúng ta có thể cứu sống người dân ở ngoài biên giới của mình. Bằng cách giúp các quốc gia khác nâng cao hệ thống y tế của họ, chúng ta có thể phòng ngừa không để bệnh tật bùng phát trở thành dịch bệnh đe dọa tất cả chúng ta. Khi Việt Nam làm sâu sắc cam kết của mình với lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ tự hào giúp đào tạo các quân nhân gìn giữ hòa bình của các bạn. Và điều quan trọng ở đây là – hai nước chúng ta, từng chiến đấu chống lại nhau, giờ lại sát cánh cùng nhau và cùng giúp nhau đạt được hòa bình. Vì thế, bên cạnh quan hệ song phương của mình, mối quan hệ đối tác còn cho phép chúng ta góp phần hình thành môi trường quốc tế theo hướng tích cực.

Bây giờ, thực hiện được đầy đủ tầm nhìn mà tôi mô tả ngày hôm nay không phải là điều xảy ra một sớm một chiều, và không phải đương nhiên sẽ xảy ra. Có thể sẽ có những thăng trầm trên con đường đó. Sẽ có những lúc xảy ra hiểu nhầm. Con đường đó đòi hỏi nỗ lực bền bỉ và đối thoại chân thành trong những lĩnh vực mà cả hai bên sẽ tiếp tục thay đổi. Tuy nhiên, khi xem xét cả chặng đường lịch sử và những trở ngại mà chúng ta đã vượt qua, tôi đang đứng trước các bạn ở đây ngày hôm nay, rất lạc quan về tương lai chung của chúng ta. (Vỗ tay). Và niềm tin của tôi, lúc nào cũng vậy, luôn luôn bắt nguồn từ tình hữu nghị và khát vọng chung của cả hai dân tộc.

Tôi nghĩ đến tất cả những người Mỹ và người Việt Nam đã vượt qua biển cả mênh mông – trong đó có một số người lần đầu tiên được đoàn tụ với gia đình sau nhiều thập niên – và những người như nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã viết trong ca khúc của mình, đã nối vòng tay lớn để mở tấm lòng của mình ra để thấu suốt trái tim mình và nhìn thấu tình người trong mỗi chúng ta. (Vỗ tay).

Tôi nghĩ đến tất cả người Mỹ gốc Việt thuộc mọi tầng lớp đã thành danh – từ bác sỹ, nhà báo, thẩm phán, công chức. Một trong số họ, được sinh ra ở đây, đã viết cho tôi một lá thư và nói rằng “Ơn Chúa, tôi đã có thể thực hiện được giấc mơ Mỹ…Tôi rất tự hào là người Mỹ nhưng tôi cũng rất tự hào là người Việt Nam”. (Vỗ tay). Và ngày hôm nay, ông ấy ở đây, trở lại mảnh đất sinh thành, bởi vì, như ông ấy đã nói, “niềm đam mê cá nhân” của ông là “cải thiện cuộc sống cho từng người dân Việt Nam”.

Tôi nghĩ tới một thế hệ người Việt Nam mới – với rất nhiều người trong số các bạn, rất nhiều bạn trẻ có mặt ở đây – những người luôn sẵn sàng ghi lại dấu ấn của mình trên thế giới. Và tôi muốn nói với tất cả những người trẻ đang lắng nghe tôi nói rằng: tài năng của bạn, con đường của bạn, những giấc mơ của bạn–trong tất cả những thứ đó, Việt Nam đã có có tất cả những thành tố cần thiết để phát triển. Vận mệnh của bạn là trong tay của bạn. Đây là thời điểm của bạn. Và khi bạn theo đuổi tương lai mà bạn muốn, tôi muốn bạn biết rằng Hoa Kỳ sẽ ở đó bên bạn như là đối tác của bạn và là bạn của bạn. (Vỗ tay).

Và trong nhiều năm tới kể từ bây giờ, khi ngày càng có nhiều người Việt Nam và Mỹ đang học tập với nhau; đổi mới sáng tạo và kinh doanh với nhau; cùng chung tay vì an ninh của chúng ta, thúc đẩy nhân quyền và cùng nhau bảo vệ hành tinh của mình ... tôi hy vọng bạn hãy nhớ lại thời điểm này và ấp ủ hy vọng từ tầm nhìn mà tôi đã đề ra ngày hôm nay. Hay, nếu tôi có thể nói một cách khác – mượn lời của Truyện Kiều mà các bạn đều biết:
Rằng trăm năm cũng từ đây
Của tin gọi một chút này làm ghi..."


Cuối cùng, tổng thống Obama đã nói câu tiếng Việt: "Cám ơn các bạn. Rất cám ơn các bạn. Cám ơn Việt Nam. Cám ơn" trong tiếng vỗ tay kéo dài của khoảng 2.000 người.

Tổng thống Obama rời đi trong tiếng nhạc của bài hát "Việt Nam tươi đẹp" và những tràng pháo tay không ngớt.

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2016

Chuyện làng tôi

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

HÀN QUỐC

Đi Hàn quốc 

kỳ này nhiều người bảo sang đó làm gì  vì hai miền nam bắc Triều tiên mới chỉ kí với nhau Hiệp định đình chiến 1953 tại Bàn Môn Điếm không phải Hiệp định Hòa bình, họ vẫn trong tình trạng chiến tranh???.

Đoàn chúng tôi đi cùng Hướng dẫn viên du lịch tên Quyết, một người am hiểu tường tận đất nước Hàn quốc. 

Quyết tự hào nói với mọi người rằng ngoài hàng chục chuyến đưa khách đến các nước phát triển Âu Mỹ đây là chuyến sang Hàn lần thứ 112 của anh.

Suốt hành trình không có thời gian chết, câu chuyện sinh động  của Quyết hướng dẫn đoàn tìm hiểu đất nước con người Hàn quốc. 

Dù ai đó thờ ơ nhất cũng dần dần hiểu ra rằng sự giàu có của cải vật chất, tầm cao văn hóa của đời sống dân chúng nơi đây hôm nay không phải bỗng dưng mà có. 

Đó là ý chí vươn lên của dân tộc cùng sự tận tâm sáng suốt của người lãnh đạo quốc gia.

Trong thập kỷ 60 của thế kỷ 20 Việt nam nhỉnh hơn Hàn quốc chút đỉnh, thu nhập bình quân của họ cũng chỉ 85 USD/ ng/năm. 

Dân Hàn nhìn về Hòn ngọc viễn đông mà mơ ước một ngày nào đó cũng được thư vậy, cho đến hôm nay tình hình đã ngược lại. 

Có ý kiến nói 50 năm nữa liệu đã bằng họ bây giờ không? Một câu hỏi nhức nhối với các bậc " Thất phu" trí giả nước nhà.

50 năm, hai thế hệ là một quãng đường quá xa. Mà họ có đứng lại chờ đâu.

Từ 1953 đến nay một nửa phía nam Triều tiên ( Hàn quốc) đã trải qua bao thăng trầm với 11 đời Tổng thống Trong sự chuyển mình kỳ diệu của Hàn quốc từ 1961, lịch sử cận hiện đại ghi nhận 4 Tổng thống để lại dấu án không phai sau: 




Park Chung Hee (1917 – 1979) là một nhà hoạt động chính trị người Đại Hàn, Đại tướng, Thủ lĩnh Đảng Dân chủ Cộng hòa. Ông là người cầm đầu một cuộc đảo chính quân sự lật đổ chế độ đọc tài Lý Thừa Vãn vào ngày 16 tháng 5 năm 1961, lên làm lãnh đạo của Ủy ban Cách mạng (tiền thân của Hội đồng Tối cao Tái thiết quốc gia sau này). 

Ông trở thành vị Tổng thống thứ ba của Đại Hàn Dân Quốc, tại nhiệm trong bốn nhiệm kỳ: từ 1963 đến tháng 10 năm 1979



Ông là người thành lập nền Cộng hòa thứ ba trong lịch sử Hàn Quốc. Lật đổ độc tài nhưng ông chủ trương dựng lại một chế độ độc tài



Park là nhân vật nhận được nhiều quan điểm trái chiều cũng như gây tranh cãi nhất trong lịch sử Hàn Quốc. 

Ông tuyên bố sẽ bắn bỏ tất cả những kẻ nào ăn cắp dù chỉ một đồng của dân, ông sẵn sàng chết cho điều cao cả đó. 

Ông là người đã dẫn dắt Hàn Quốc tạo ra "Điều kỳ diệu trên sông Hàn", một thời đại chứng kiến sự phát triển thần tốc về kinh tế cho tới năm 1979, làm thay đổi cơ bản Hàn Quốc, biến Quốc gia này trở thành một trong những con hổ về kinh tế của châu Á cũng như thế giới. 

Đồng thời, ông cũng bị chỉ trích và lên án như một nhà độc tài, xâm phạm quyền tự do, thủ tiêu dân chủ và quyền con người trong quá trình điều hành đất nước. Ông bỏ tù bất cứ ai chống lại chế độ nên có rất nhiều kẻ thù.
Tổng thống Park là người bị tổ chức mưu sát nhiều nhất. Có lần Bắc Triều tiên cử cả một đội quân đặc nhiệm vượt sông biên giới tấn công Phủ Tổng thống nhưng không thành, phía Nam Hàn hốt gọn các ông này.

Trong lần phe phản đối  mưu sát  ông không chết nhưng vợ ông bị chết thay  ông, cô con gái yêu nay là Tổng thống thứ 11 cũng bị ám sát hụt suýt chết phải phẫu thuật. 

Chính ông cũng bị Giám đốc KCIA Kim Tài Khuê của Chính phủ mưu sát.

Bản luân tội lên án Kim Tài Khuê đã giết Tổng thống, Giám đốc KCIA tự bào chữa rằng ông không giết Tổng thống mà đã bắn trúng tim của Hiến pháp độc tài. 

Cuối cùng Tòa tuyên bố tử hình ông bằng hình thức treo cổ.

Có học giả đã nói Đổi mới thường đi sau một cỗ xe tang.

Park Chung Hee chết đất nước Hàn quốc thực sự xóa bỏ chế độ độc tài bước sang trang mới của xã hội dân chủ






Kim Dae-jung ( gọi theo tiếng Việt: Kim Tê Chung 1925 - 2009) là tổng thống thứ 8 của Hàn Quốc từ 1998 đến 2003, chủ nhân giải Nobel Hòa bình năm 2000. 

Ông chủ trương người Bắc Triều tiên, người Nam Triều tiên đều là dòng giống Triều tiên, là anh em một nhà. Sự thịnh vương của Nam Triều tiên là không đầy đủ khi người anh em phía Bắc còn nghèo đói. 

Ông đã giành phần tài chính không nhỏ của Hàn quốc giúp đỡ kinh tế Bắc Triều tiên, lập khu kinh tế Kê shâng tạo công ăn việc làm cho đồng bào mìền bắc. Hai miền Nam Bắc đã có đối thoại trong tình trạng chiến tranh.

Ông được gọi là "Nelson Mandela của châu Á" bởi đã dành phần lớn cuộc đời hoạt động chính trị nhằm đấu tranh chống chế độ độc tài cũng như Chính sách Ánh dương ông áp dụng đối với Bắc Triều Tiên






Roh Moo-hyun hay  Rô Mu Hiên ( 1946 - 2009), là Tổng thống thứ 9 của Đại Hàn Dân Quốc nhiệm kỳ 2003-2008. Người kế nhiệm ông là Lee Myung-bak.
Roh đã tự vẫn vào ngày 23/5/2009 bằng cách nhảy từ một mỏm núi xuống, để lại một tờ ghi nội dung từ biệt. Cảnh sát đã xác nhận vụ tự vẫn này.


 

Roh đã được sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo với nguồn gốc tổ tiên từ tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc định cư tại Hàn Quốc từ nhiều năm trước. 

Ông được sinh ra vào ngày 1 tháng 9 năm 1946, tại làng Bongha  ở đông nam Hàn Quốc. Cha mẹ của ông đã có ba chàng trai và hai cô gái, và Roh là con út trong gia đình của mình. 



Sau đó, Tổng thống Roh hòa giải với Kim khi ông ủng hộ ứng cử của ông trong cuộc bầu cử Tổng thống năm 1997. Tại cuộc họp, ông Kim Dae-jung hoan nghênh Tổng thống Roh 

Roh trở lại văn phòng vào năm 1998, khi Lee Myung-bak từ chức ghế của mình vì vi phạm luật bầu cử, giành một ghế trong tiếp theo của cuộc bầu cử.


Sau khi rời chính trường ông về quê làm ruộng như một nông dân thực thụ. Trong quá trình hoạt động chính trị các đối thủ đã tố cáo ông tham nhũng 2 triệu đôla. 

Nhưng nhân dân Hàn quốc không tin như vậy, Chính phủ Hàn quốc đưa máy bay lên thẳng về quê đưa ông lên Thủ đô để giải trình. 

Ông từ chối lên và ra bến xe đi xe khách như bao người dân về Xơ un và trước Quốc hội một mực tuyên bố vô tội hoàn toàn không tơ hào tiền bạc của dân. 

Trong một lần đi dạo trên núi, có khách du lịch hỏi đường người cần vệ tận tình chỉ dẫn. Trong phút lơ đãng bất cẩn của người bảo vệ, Roh Moo-hyun đã lao xuống núi tự vẫn. 

Trong máy tính của ông có lưu lại một bức thư tuyệt mệnh nói rằng tất cả cuộc đời trong sạch ông hiến dâng cho đất nước và nhân dân, chỉ có cái chết mới chứng minh là ông vô tội.

Tin ông tự vẫn gây chấn động thế giới và Hàn quốc, nhân dân tỏ ra thương tiếc tuy vây chính phủ chỉ cho tổ chức đám tang ông như của một viên chức chính phủ trung bình. 

Khắp nơi nhân dân phản đối đòi hỏi tổ chức tang lễ tại nhà Quốc hội, đã có biểu tình xung đột xô sát và thương vong xảy ra ở nhiều nơi gần một trăm người chết  nguy cơ xảy đến những biến động khó lường.  

Cuối cùng Chính phủ phải nhượng bộ quyết định tổ chức Quốc tang cho ông tại nhà Quốc hội với những nghi lễ trang trọng nhất giành cho nguyên thủ. 

Thế mới thấy chỉ có nhân dân mới đánh giá đúng ai là người vì nước vì dân và chỉ có như vậy mới lấy được nước mắt tiếc thương của họ khi từ giã cõi đồi. 

Điều này cũng có thể quan sát được trên đất nước thân yêu của chúng ta các bạn nhỉ.






Lee Myung-bak (gọi theo tiếng Việt: Li Miêng Pắc) sinh ngày 19 tháng 12 năm 1941, là Tổng thống thứ 10 và đảm nhiệm nhiệm kỳ tổng thống thứ 17 của Hàn Quốc. Ông từng làm thị trưởng thứ 32 Thành phố Seoul 


Ông đắc cử tổng thống tháng 12 năm 2007( trong tổng số 106 người tranh cử tổng thống kỳ này và nhậm chức tổng thống Hàn Quốc từ tháng 2 năm 2008. 

Cuộc đời của ông có thể xem như một kỳ tích: từ một chú bé nhặt rác trở thành một nhà lãnh đạo doanh nghiệp và rồi thành tổng thống với số phiếu ủng hộ cao nhất kể từ khi Hàn Quốc bắt đầu tiến trình dân chủ hóa từ thập niên 1980 


Trong năm ấy, Lee tham gia một cuộc biểu tình chống Hội đàm Hàn-Nhật của tổng thống Park Jung-hee. Lee đã chịu danh tiếng phạm tội vì hành vi tổ chức âm mưu, và bị quyết án 5 năm treo và 3 năm tù do Tòa án Tối cao Hàn Quốc. 

Biện hộ trước tòa Lee nói ông rất bất bình vì chính phủ đã cầm tù một con người chỉ mong muốn đất nước tốt đẹp hơn , nhưng ông vẫn bị tù trong ba tháng ở trại giam và sau đó được tha bổng. 

Trong một lần liên hoan thắng lợi kinh doanh của công ty Huyn dai mọi người đều say bí tỷ nằm la liệt, riêng Lee vẫn tỉnh táo. 

Sau đó mọi người hỏi bí quyết thì được ông tiết lộ là hồi bé cha mẹ nghèo không có cơm ăn phải ăn bỗng rượu trù bữa và ông trở nên vô địch trong môn uống rượu.

Trong thời kỳ làm thị trưởng Xơ un ông để lại nhiều công trình phục vụ nhân dân. Du khách đến Xơun  sẽ thấy con suối trong mát êm đềm chảy giữa Thủ đô giữa những cánh rừng xanh mướt xen lẫn các tòa cao ốc hiện đại là công trình của ông.

Ông chủ trương ngược lại với Kim Dae-jung, của cải không tự dưng mà có nên từ chối cấp cho mấy ông ăn hại miền bắc suốt ngày lo đánh nhau với chính đồng bào của mình. Khu CN hai miền mấy lần đóng cửa có thể dẫn đến đổ vỡ. 






Nói thêm, riêng Park Geun-hye ( sinh 1952) là một nữ chính trị gia Hàn Quốc xuất thân trong gia đình quyền thế có truyền thống làm chính trị. Kể từ ngày 25 tháng 2 năm 2013, bà nhậm chức Tổng thống Hàn Quốc và là nữ tổng thống đầu tiên trong lịch sử Hàn Quốc. 

Khi trúng cử có nhà báo hỏi bà về gia đình riêng, bà khoát tay chỉ vào mọi người và nói đó là gia đình của tôi. Bà từng là Nghị sĩ Quốc hội Hàn Quốc, cựu chủ tịch đảng Saenuri.

Sinh ngày 2 tháng 2 năm 1952  bà là con gái lớn của cố tổng thống Hàn Quốc Park Chung Hee. Mẹ là Yuk Young-soo. 

Bà có một em trai và một em gái. Bà tốt nghiệp trường trung học  ở Seoul năm 1970, tốt nghiệp cử nhân kỹ thuật điện từ Đại học 1974. Bà sang Pháp nghiên cứu tại Đại học Grenoble, nhưng đã phải về nước khi mẹ bà chết. 



Mẹ bà bấy giờ là Đệ nhất phu nhân bị Mun Se-gwang, điệp viên Bắc Triều Tiên sinh ra ở Nhật Bản, giết chết. Mun là thành viên của Tổng Hội Cư dân Triều Tiên tại Nhật Bản, tuân lệnh chính phủ Bắc Triều Tiên hạ sát Yuk Young-soo tại Nhà hát Quốc gia Hàn Quốc, Seoul ngày 15 tháng 8 năm 1974. 



Kể từ đó, Park Geun-hye lãnh nhiệm vụ làm đệ nhất phu nhân cho đến năm 1979 khi cha bà cũng bị ám sát bởi chính giám đốc tình báo Hàn Quốc là Gim Jaegyu ngày 26 Tháng 10 năm 1979. Tình hình chính trị Hàn Quốc lúc bấy giờ rất căng thẳng. 

Các nhân vật đối lập đều bị quản thúc hoặc xách nhiễu. Năm 2007, Park Geun-hye đã lên tiếng tỏ việc hối tiếc về lập trường đàn áp đối lập của Park Chung Hee.


Về mặt kinh tế Park Geun-hye tỏ ra dè dặt trong việc kiểm soát quyền lực của các chaebol chi phối kinh tế Hàn Quốc. Đối với Bắc Triều Tiên, bà cam kết thực hiện hai chính sách song song, vừa cải thiện quan hệ, vừa răn đe mạnh mẽ hướng tới một cuộc họp mặt thượng đỉnh với lãnh tụ Bắc Triều Tiên Kim Jong-un.


Bốn ông Tổng thống kể trên đều xuất thân từ các vùng quê trong các gia đình nghèo khó. Bản thân họ đều học hành giỏi giang có thực tài, Xã hội dân chủ đã tạo điều kiện cho nhân dân phát hiện ra họ trong các kỳ bầu cử. Nhờ vậy mới có một con Rồng châu Á trỗi dậy cho dân Việt nam ngước nhìn. 

Một quốc gia 50 triệu dân mà có Tổng Thư ký Liên hợp quốc là người Hàn: Ban ki moon, có đến 5 hãng Ô tô nổi tiếng : Huyn dai, Kia, Sam sung, Sangyoung, Daewoo. 

Các sản phẩm TV, mobie phone, tủ lạnh, máy giặt, tàu biển..v  v  ngang ngửa sản phẩm của Nhật.

Cho đến nay người Hàn có thể tự hào nói rằng Đất nước họ có ba không đó là không ăn trộm, không ăn xin và nhà không có cổng. 

Trong chiến tranh mà du khách cảm thấy thanh bình hơn cả nơi đã có hòa bình mấy mươi năm.

Một dân tộc như thế có đáng cho nhiều nước trên thế giới học tập không, câu trả lời giành cho mỗi người Việt nam chúng ta. 

Một số chỉ tiêu so sánh  giữa Việt nam - Hàn quốc 2015


Chỉ số 
Việt nam
Hàn quốc
Diện tích Km2
330 000
100 000
Dân số người
95 000 000
50 000 000
GDP/ người/ năm (USD)
2 200
25 000
Tổng GDP(tỷ USD)
210 tỷ
1 250 tỷ
Thủ đô
Hà nội
Xơ un
Tình trang đất nước
Thống nhất
Chia cắt hai miền
Trạng thái
Hòa bình
Chiến tranh
Dân số /km2
300ng/km2
500ng/km2





Kỷ niệm chuyến đi Hàn quốc 3-2016

Nguyễn Bá Sỹ