Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2022

RÚT KINH NGHIỆM SÂU SẮC

 RÚT KINH NGHIỆM SÂU SẮC






Đặt title như thế cho nó thời thượng, cho nó up date nóng sốt . Đến cái tuổi này cứ tưởng mình đã hiểu hết sự đời mà tự tin viết về một câu chuyện vui nghe được trong buổi tiệc tất niên lúc trà dư tửu hậu.

Chuyện tình yêu nam nữ bao giờ cũng là một đề tài hấp dẫn thu hút sự quan tâm chú ý của người đọc. Nếu may mắn được người đọc ưu ái đánh dấu like thì người viết , người đọc cũng có được niềm vui nho nhỏ trong một vài trống canh. 

Tôi không muốn thay đổi nghề nghiệp, chỉ thỉnh thoảng quan sát cuộc sống tóm tắt lại thành câu chuyện gới đến các bạn cũng là một thứ rèn luyện thể dục cho bàn tay khối óc trở nên linh hoạt , tâm hồn thư thái vui vẻ trước cuộc đời rộng lớn đầy bề bộn mênh mang.

Nhưng không đơn giản như vậy, một ngày mát trời mùa Hè tháng Năm tôi nhận được điện thoại của một em gái người quen với thái độ mát mẻ:

- Anh ơi sao nhân vật nam trong câu chuyện của anh lại giống người nhà em vậy ?

Thôi chết rồi , câu chuyện nghe kể lúc rượu say la đà, qua trí tưởng tượng thô sơ của một ông đang tập viết sao lại giống người nhà cô em gái. 

Tôi ngẫm nghĩ mãi , hóa ra mình nghĩ một thì cô gái tưởng tượng ra năm, mười. Cô nghĩ đến những tình huống xa xôi không có thực rồi cô  buồn, cô chất vấn ông anh , trách cứ có người có thể vui cười trên nỗi khổ của người khác dù là bạn thân lâu năm.

Thật là nỗi oan Thị Kính mà cần có vài lời rút kinh nghiệm sâu sắc về ghi chép nho nhỏ đại loại như thế. 

Các bạn đã ăn ốc luộc chấm muối bao giờ chưa, đó là một thứ ẩm thực trần trụi vô duyên nhất trần đời, nhưng mang đến cho bạn một bát nước chấm mắm tỏi gừng dấm ớt pha khéo vừa độ chấm ốc thì đó là món trứ danh quê mình. 

Món phở bò ngon ngọt nếu thiếu dấm ớt tỏi cũng kém hấp dẫn  , món bún thang cũng vậy nếu không có chút mắm tôm nặng mùi điểm xuyết thì đâu còn sự tinh tế sâu sắc của bún thang Hà nội.

Câu chuyện ghi chép của tôi cũng vậy, một chút cốt chuyện được hóng thêm chút tưởng tượng bốc phét cho nó dễ tiêu, các bạn chớ có tin.

Đến tuổi này không khen thì thôi chứ không chê trách cười cợt ai, chỉ mong được mạnh khỏe vui vẻ và bình an. 

Thật đấy !.

NBS 

31/05/2022

Câu chuyện vẫn còn đây 


HUẾ YÊU THƯƠNG 


Có những chuyện của mỗi người tưởng rằng Sống để bụng, chết mang đi. Một mình mình biết một mình mình hay nhưng trong một lần rượu bia tất niên năm 2021 nó lại đươc trình bày trước bàn dân thiên hạ như một dấu ấn , một kỉ niệm vui lẫn buồn của cuộc đời nơi cố đô hiền hòa xứ Huế mộng mơ.

Lớp Đại học chúng tôi có anh bạn tên Bắc học giỏi xinh trai trắng trẻo nói chuyện thủ thỉ rất duyên. Bắc rất nhiệt tình với anh em bạn bè trong học hành và đời sống, bởi vậy Bắc biết nhiều các tâm tư sâu kín mà các bạn tin tưởng sẻ chia nhưng chuyện của Bắc thì ít người tỏ tường.  Bắc là hình tượng của bao bạn nữ sinh viên trường Đại học Xây dựng cùng giai đoạn của Hương canh một thời để nhớ.

Thích là một chuyện , sở hữu lại là chuyện khác vì nó đòi hỏi một thứ vô hình huyền diệu là nó phải có DUYÊN với nhau. Cái Duyên ông trời se, cái que ông trời buộc mà. Không có Duyên thì có nhốt chúng chung một nhà thì cũng không tác thành được.

Ra trường nhận công tác sau vài năm  Bắc tìm được một nửa của mình, rồi sinh con đẻ cái, lo làm ăn gây dựng gia đình. Trong một lần đến Huế làm Dự án, vùng đất này làm Bắc mê mẩn với phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ cùng con người nơi đây. Đúng là đất Cố đô, nơi non sông hòa quyện, con người bình dị nhẹ nhàng mà sang cả.

Lúc này đất nước đến thời kì mới mở cửa với thế giới bên ngoài  bước vào nền kinh tế thị trường sôi động , với chiếc máy ảnh trong tay Bắc khám phá Huế và con người nơi đây một cách say sưa . Anh thường loanh quanh cả ngày trời bên các công trình di sản của Kinh đô Huế, trường Quốc học nổi tiếng để chụp những tà áo dài thư sinh mơ mộng hay vành nón bài thơ nghiêng nghiêng chao đảo lòng người.

Trên chuyến thuyền dọc Hương Giang trong một đêm trăng huyền ảo, chỉ có hai người khách thưởng thức ca Huế của đoàn ca nhạc Cung đình . Các ca nữ hát quá hay, Bắc chú ý đến một bạn mà bạn ấy cũng chỉ nhìn Bắc mà ca hát như chỉ có hai người. Ánh mắt họ tình cờ mà mải miết quyện vào nhau. Như các cụ nhà ta nói họ đã bị Phải gió, say nhau như điếu đổ.

Trước khi rời thuyền Bắc kịp lấy địa chỉ nhà cô bạn mới quen tên Lan và trao cho Lan địa chỉ số điện thoại của Bắc ở Hà nội. 

Vài hôm sau có thời gian Băc đến nhà Lan ở một xóm nhỏ ven bờ sông Hương. Hai người vui vẻ lắm, tưởng như quen nhau tự khi nào, trò chuyện không dứt. Sau một phần ba thế kỉ Bắc thú nhận Lan mới chính là người trong mộng của mình, nếu chưa có vợ thì Bắc nhất định làm rể của xứ Cố đô cổ kính và kì bí với hương sắc tuyệt vời.

Ở thêm một vài ngày hết chuyến công tác Bắc tạm biệt Lan trở về Hà nội và hẹn Lan khi nào rảnh rỗi ra Hà nội chơi.

Câu chuyện này Bắc chỉ kể với Thủy người bạn thân chơi tennis cùng mình. 

Một hôm Băc hớt hải bảo Thủy :

- Gay quá, Lan mai ra Hà nội mày ạ.

- Gay cái gì , đưa Lan về nhà, mời ăn cơm rồi đưa đi thăm thú các di tích Thủ đô.

- Nhưng tao nói là chưa có vợ. Mày biết rồi đấy, vợ tao biết thì tan cửa nát nhà chứ chả chơi.

Rắc rối nhỉ, nhưng dù sao cũng phải đón Lan và đưa cô ấy đi chơi. Ngày xưa cụ Nguyễn Du tả Kiều săm săm băng lối vườn khuya một mình đến với Kim Trọng , vì tình yêu Kiều không nề hà và sợ sệt chi cả. Ngày nay cũng vì tình yêu mà Lan còn vượt cả ngàn cây số đến với Bắc thì câu chuyện xưa chỉ là " muỗi ". 

Ngày hôm sau Bắc xin nghỉ phép mấy hôm, đóng bộ lịch sự ,đội mũ bảo hiếm kiểu nồi cơm điện đi xe máy ra ga Hàng Cỏ đón Lan. Mũ bảo hiểm kiểu này rất tốt, an toàn nếu gặp người quen mà ta không chủ động hỏi thì không ai biết ai là ai.

Đón được người em xứ Huế đưa về khách sạn , trước hết đưa em đi ăn phở Hà nội . Bắc có vẻ lúng túng, toàn đưa Lan đến những quán vắng lại chọn chỗ trong góc do sợ gặp người quen. Lan thì sung sướng vô tư thưởng thức những món ăn do Bắc giới thiệu. 

Bắc đưa Lan vào Lăng, thăm chùa Một cột, chùa Trấn quốc,,, và vùng xung quanh Hồ Tây nơi có nhiều cảnh đẹp với các di tích danh thắng lâu đời của Thủ đô .Có một điều lạ là cứ tối đến là Bắc xin về sớm làm cho cô bạn mới thất vọng tràn trề và cảm thấy khó hiểu, không giống anh Bắc hào hoa phong nhã khi ở Huế.

Ba ngày ở Hà nội Bắc chăm chỉ làm hướng dẫn viên cho Lan, Lan thấy cũng ê chề vì mục đích không thành, cô quyết định trở về quê hương.

Khi đưa Lan đến ga, Bắc quan sát xung quanh mạnh dạn tháo bỏ nồi cơm điện tươi cười tiến sát bên Lan dự định thơm nàng một cái trước khi chia tay. Lan buồn bã đẩy Bắc ra và giang tay tát Bắc một cái thật mạnh, quay mặt đi bước phăm phăm vào ga lên tàu với hai dòng nước mắt tràn trề và đôi môi mím chặt.

Bắc cũng hiểu cái kết cay đắng của một cuộc tình đẹp như mơ mà thiếu một chữ Duyên.

Kể đến đây , Thủy bảo : 

- Ba mươi năm trước tao mà kể thì mày tan cửa nát nhà. Bây giờ thì chúng mày đều lên ông lên bà cả rồi. Cảm ơn tao đi, chúc tất niên vui vẻ.

 Cố đô Huế trầm mặc bao đời nay với những người con tính tình nhẹ nhàng hiền hòa mà chứa chất trong họ những con sóng ngầm cuồn cuộn không thể đoán trước.

Huế thân thương và đáng yêu chính là ở chỗ đó.


NBS 

Mùa Giáng sinh 

25/12/2021










Thứ Năm, 12 tháng 5, 2022

CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ

 

Tặng thày Đoàn Quang Nguyên.

Năm 1975, non sông Việt nam đã liền một giải sau bao nhiêu binh đao khói lửa. Cuộc sống mới bỡ ngỡ cùng vô vàn công việc bộn bề.

Thực tế cuộc đời luôn mãi xanh tươi, nó khác với lí thuyết mà các anh bộ đội giải phóng được giảng giải từ trước.  Trung đoàn E207 của chúng tôi tập hợp với nhiều đơn vị khác thành lập Sư đoàn 8 thuộc Quân khu 9 Miền Tây Nam bộ. 

Lúc đó cần truyền đến các quân nhân những thông tin tích cực từ cuộc sống mới sau giải phóng. Một số anh em chúng tôi được chọn đi học Lớp Báo chí cấp tốc đào tạo thành các phóng viên quân đội hoặc là các cộng tác viên để viết bài. 

Tại đây các tay súng được chuyển sang tay bút và được hiểu thế nào là tin tức, phóng sự, kí sự , xã luận vv... vv trong nghiệp vụ báo chí.

Kết thúc lớp học các tay bút được đi thực tế quan sát và viết bài. Đoàn chúng tôi gồm mấy anh em thực hiện nhiêm vụ khăn gói quả mướp lên đường . 

Từ ăn bờ ngủ bụi nay không còn như thế nữa nhưng làm gì có tiền mà vào nghỉ ở Hotel, mọi thứ ở trong dân cả. Khi qua Sa đéc buổi chiều thấy một nhà rộng rãi khang trang , chúng tôi bàn nhau vào xin ngủ nhờ.

Mãi đến gần nửa thế kỉ, qua anh bạn tôi mới biết đó là nhà ông Lý Viêm người Hoa chủ Vựa xay sát lúa gạo ở Sa đéc năm xưa. 

Sự xuất hiện của chúng tôi làm cho họ luống cuống sợ hãi . Sau khi biết lí do, họ miễn cưỡng chấp nhận mời các ông giải phóng vô nhà ăn tối và ngủ lại.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới được ăn bữa cơm có tính chất gia đình, cơm trắng nóng sốt, thức ăn ngon lành bày biện tinh tế trên chiếc bàn gỗ tròn với những chiếc ghế vây quanh. 

Và được biết thêm phong tục của người Hoa lúc đó là nồi cơm để bên ngoài, riêng một chỗ ai ăn bao nhiêu tự ra mà lấy  không có người ngồi đầu nồi làm việc đó. 

Ăn xong có trái cây tráng miệng, đó là một sự lạ so với miền Bắc còn đang ăn độn lúc bấy giờ. Sáng hôm sau thì mọi người dùng cháo trắng điểm tâm.

Đến lúc đi ngủ thì tôi quan sát thấy gia đình lo sợ thật sự, họ run rẩy đưa cho mỗi người một chiếc gối bông mịn màng và một chiếc gối ôm sạch sẽ thơm tho. 

Một đêm trôi qua êm đềm, không có chuyện gì xảy ra vì bộ đội giải phóng là những người tốt. Lúc chia tay mới thấy khuôn mặt họ giãn nở không còn lo lắng bất trắc, chúng tôi chỉ có lời cảm ơn suông đến họ.

Kết thúc chuyến đi thực tế mỗi người đều có bài trả thầy ghi chép các diễn biến quan sát được rồi ai nấy về lại đơn vị của mình.

Bài của tôi kể câu chuyện về anh Giải phóng nhặt được cái bóp ( Ví ) tiền ở bến xe đem trả lại nguyên xi cho người đánh rớt mang đến dư luận hình ảnh rất đẹp của người chiến sĩ giải phóng. 

Ông Hữu Thung Tổng biên tập gọi tôi lên hỏi đi hỏi lại câu chuyện thật hay bịa, nếu đúng thật thì ông cho đăng trên báo Quân khu 9.

Không biết có phải nhà thơ Hữu Thung tác giả Bài thơ Thăm lúa nổi tiếng không hay là người trùng tên: 

Mặt trời càng lên tỏ.

Bông lúa chín thêm vàng

Sương treo đầu ngọn cỏ .

Sương lại càng long lanh....

Thế là tôi được ghi tên là phóng viên Báo Quân khu 9. Khi đó có Đoàn Văn công Tổng cục chính trị vào diễn mang đến sắc thái âm nhạc mới cho quân dân miền Tây Nam bộ, hai ca sĩ gạo cội của đoàn là Tường Vi và Trọng Hinh với bài hát tủ Tháng Ba Tây nguyên của Hoàng Vân được nhiều người yêu thích.

Cũng trông đợt này tôi cũng được gặp người bạn học trò thuở sơ tán làm nhạc công nay đã là NSƯT @Hà Đình Cường.

Tôi được phân công theo Đoàn làm tin gửi về cho Báo. Đi đến Châu đốc An giang gần nơi đơn vị đóng quân tôi về chơi với anh em rồi vui quá ở lại luôn.

Ở đời không có cái dại nào giống cái dại nào. Khi đó biên giới Tây nam nóng lên từng ngày , chiến tranh vẫn lấp ló đâu đây. Vừa thoát khỏi kiếp lính chiến rồi lại lao vào vì "vui" quá !.

Sau buổi là khách không mời  ở Sa đéc. Anh em cùng đi học lớp báo chí bặt tin nhau từ đấy, thấm thoát thoi đưa đã gần nửa thế kỉ. 

Vụ covid 2019 bị giam lỏng trong nhà, có thời gian rảnh tôi nhớ lại và viết vài bài trên FB về cuộc chiến . Có anh Nguyên , người Thanh hóa đọc được nhắn mesage hỏi có phải anh NBS đi học lớp báo chí năm nào không? Vẻ mặt không thay đổi chỉ có mái tóc là bạc phơ, Nguyên nhận ra ngay. Thú thật là thời gian lâu quá không nhớ hết các bạn , rất xin lỗi.

Nguyên sau đó hoc Đại học Sư phạm Cần thơ rồi trở thành Thầy giáo. Tôi trở về trường cũ theo học làm Kĩ sư xây dựng, một nghề mà về hưu mới hiểu đó là nghề Thổ mộc nhất trong các nghề chữ nghĩa.

Một ngày đẹp trời Nguyên hẹn đến thăm tôi. Anh em gặp lại nhau cùng những cái ôm nồng ấm với bàn tay xiết chặt ôn lại kỉ niệm xưa cũ tuổi trẻ không thể nào quên. Nguyên vẫn khỏe và trẻ so với tuổi của anh. Anh chị và con cháu đều rất thành đạt.

Anh tặng tôi sản phẩm lao động của anh ở quê nhà mà chan chứa tình đồng đội sâu nặng . Rất cảm ơn anh .

Cảm ơn Trời Phật đã phù hộ và che chở cho anh em ta vượt qua bao khó khăn nay còn mạnh khỏe để còn chứng kiến những đổi thay ngoạn mục nay mai của đất nước và con người Việt nam.




NBS 

12/05/2022

Ảnh: Thày Đoàn Quang Nguyên, NSƯT Hà Đình Cường ( đầu hói) và tôi 


 

Thứ Tư, 11 tháng 5, 2022

CÂU CHUYỆN NĂM MƯƠI NĂM

CÂU CHUYỆN NĂM MƯƠI NĂM


Trần Khánh Vinh 

Tặng các Qúy bà 10A Nguyễn Trãi ( 1970-1971)


Anh bồi hồi nhớ những ngày chung lớp

Mắt em nhìn rối cả bước anh đi  

Rồi anh đợi ...biết khi nào dịch ngớt ?  

Lại gặp em  quán vắng chốn kinh kỳ  


Và hôm nao ngồi bên người xưa ấy   

Mắt vẫn huyền mà nói chuyện chi chi  

Ai thầm trách người đâu ngu ngơ vậy   

Năm mươi năm chẳng biết ấy mơ  gì.


1971-2021